Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 51: Lại về nhà (length: 8113)

Trần Mặc ở trong khách sạn đợi nửa ngày, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Long Phi Vũ đâu, trong lòng nghĩ chắc nàng bận công việc nên không rảnh đến tham gia đại hội danh kiếm này.
Theo Trần Mặc suy đoán, chính vì uy danh hiển hách mà Thái tổ hoàng đế Thiên Long Hoàng Triều năm xưa tạo dựng được mới khiến Đế Quốc Kiếm lọt vào danh sách những thanh kiếm nổi danh thiên hạ, Long Phi Vũ là con cháu Thái tổ hoàng đế đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nhưng nếu nàng không đến thì cũng không cần miễn cưỡng.
Dù sao giờ có chỗ dựa Trương Long ở đây, hành trình bí cảnh sắp tới ngược lại có thêm mấy phần bảo đảm.
Không biết không giác đã đến tối, Trần Mặc nằm trên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, một bóng người mặc đồ trắng men theo ánh trăng đáp xuống, yên lặng ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn khắp gian phòng, khi thấy Trần Mặc trên giường hô hấp đều đặn đã ngủ say thì khóe miệng bất giác hơi nhếch lên.
Ngón tay khẽ động, Trần Mặc đang nằm trên giường thấy chăn đệm tự nhiên bắt đầu chuyển động, quấn lấy bao bọc lấy hắn, rồi vững vàng rơi trên vai người áo trắng kia.
Trong nháy mắt, bóng người biến mất.
Trăng như lưỡi liềm, bóng người lướt nhanh giữa các nóc nhà ở trấn Bình Sơn.
Trần Mặc toàn thân bị bọc kín, dù bị mang đi rất nhanh nhưng cũng không hề có cảm giác gì, cứ như đang nằm trên giường, vô cùng yên ổn.
Nhưng ánh trăng sáng chiếu vào mặt hắn, khiến hắn mông lung mở mắt, khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cả người hắn bỗng giật mình, rồi bừng tỉnh.
"Ta đây là..."
Trần Mặc còn chưa hiểu chuyện gì, thì thấy người dưới thân cất tiếng: "Ngươi tỉnh rồi à."
Giọng nói dịu dàng quen thuộc, Trần Mặc quay đầu nhìn lại, ánh trăng chiếu vào gương mặt tuyệt mỹ của nàng, như tiên nữ khiến người ta kinh tâm động phách, đặc biệt khi nàng quay sang cười một tiếng...
"Ngạo Thiên huynh? Ngươi, ngươi đang làm gì vậy, ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
Trần Mặc lập tức nhận ra người bắt cóc mình là ai, ngoài Long Phi Vũ còn ai nữa.
Long Phi Vũ quay đầu nhìn Trần Mặc, cười duyên như hoa: "Về nhà, về nhà của chúng ta."
???
Trần Mặc có chút ngơ ngác, câu này, sao mà quen tai thế.
Hình như lúc trước bị Liễu Vô Tâm bắt đi, mình cũng nghe được câu tương tự thì phải, lẽ nào, nàng ta định ép ta về Thiên Long Hoàng Triều sao?
Nhìn dáng vẻ này của Long Phi Vũ, chắc là cũng giống suy nghĩ của mình, nhớ lại hai tháng bị giam lỏng, trong lòng Trần Mặc không khỏi rụt rè, khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi hang cọp, không thể nào lại chui đầu vào hang sói được.
Dù Long Phi Vũ không phải Yandere như Liễu Vô Tâm, nhưng gia hỏa này tâm tư cũng không hề đơn giản, rõ ràng mình coi nàng là huynh đệ, nhưng nàng lại chỉ một lòng muốn ngủ mình.
Liễu Vô Tâm ít ra còn cung cung kính kính, còn nàng không chừng sẽ tìm cách ép khô hắn mất.
Nghĩ đến đây, Trần Mặc vội vàng nhúc nhích thân mình, vùng vẫy một lúc trên vai Long Phi Vũ, nhận thấy thân mình bị chăn mền vây khốn, tay chân liền vội vàng vận chuyển khí huyết, dùng sức mạnh xé toạc lớp chăn đang trói mình.
Nhưng dường như Long Phi Vũ đã đoán trước, trở tay đè hắn xuống, rồi ôm theo kiểu công chúa, một luồng linh lực mơ hồ rót vào trong cơ thể hắn, chế trụ dòng khí huyết đang xao động.
Trong nháy mắt, Trần Mặc liền mất hết sức lực phản kháng.
"Ngạo Thiên huynh, huynh đang làm gì vậy, huynh không phải đến tham gia đại hội danh kiếm sao, giờ mang ta về, có vẻ không hay lắm đâu."
Trần Mặc vội vàng mở miệng khuyên nhủ.
Long Phi Vũ mỉm cười đáp: "Đại hội danh kiếm chỉ là hư danh thôi, vả lại, lần tỉ thí này ta đã giúp Đế Quốc Kiếm chen vào top 10 rồi, những trận sau có đi hay không cũng chẳng sao, đại hội danh kiếm, làm sao so được với truyền thừa hoàng thất quan trọng hơn..."
Vừa nói, Long Phi Vũ cúi xuống nhìn Trần Mặc trìu mến, lập tức khiến hắn thấy lạnh sống lưng, đây là quyết tâm phải ngủ hắn rồi.
Ánh mắt xâm lược này, Trần Mặc nghĩ thôi đã thấy thắt lưng mỏi nhừ.
"Ngạo Thiên huynh, huynh không thể ham sắc nam đâu, huynh quên đại nguyện chấn hưng Thiên Long Hoàng Triều của tiên tổ rồi sao?"
Long Phi Vũ ngẩn ra một chút, trong đêm tối bước chân cũng bỗng dừng lại, Trần Mặc tranh thủ nắm lấy cơ hội, nói thêm: "Cho nên, để Thiên Long Hoàng Triều vĩ đại trở lại, huynh càng phải mượn đại hội danh kiếm lần này lập uy, Đế Quốc Kiếm thể hiện càng tốt, huynh càng có thể thu phục lòng người, phát triển Thiên Long Hoàng Triều..."
Trần Mặc từng bước khuyên bảo, khiến Long Phi Vũ vốn chỉ muốn ngủ hắn cũng không khỏi khẽ cau mày bắt đầu suy tính.
Bỗng nhiên, một đạo kiếm khí đánh tới, trong lúc đang suy tư, bước chân Long Phi Vũ dừng lại, lùi lại mấy bước, ném Trần Mặc sang một bên, rồi đánh ra một chưởng, hóa giải đạo kiếm khí kia.
Lại một kiếm bay tới, một kiếm này thế mạnh như vũ bão, nhằm thẳng vào tính mạng của nàng.
Mặt Long Phi Vũ nghiêm nghị cực điểm, thanh Đế Quốc Kiếm từ trong nhẫn không gian đột nhiên bay ra, cũng vung một kiếm đáp trả.
"Dừng tay!"
Bỗng nhiên, Trần Mặc hô lớn một tiếng ngăn hai người đang chuẩn bị giao đấu.
Đạo kiếm khí vừa hướng về phía Long Phi Vũ đột nhiên dừng lại, còn nàng cũng dừng tay, ánh mắt mang theo một tia khó hiểu liếc Trần Mặc.
Một thân Thanh Sam, tay cầm nửa thanh kiếm sắt Trương Long bất chợt rơi xuống trước mặt Trần Mặc, nửa người che chắn cho hắn, sắc mặt lạnh lùng giằng co với Long Phi Vũ.
"Đó là..."
Long Phi Vũ nhìn nửa thanh kiếm gãy trong tay Trương Long mà ngẩn người, thanh kiếm này nhìn quen quen, giống như là, hình như là chiến lợi phẩm nàng đưa cho Trần Mặc năm xưa.
"Ngạo Thiên huynh đừng hoảng, hắn là Trương Long, ba trăm năm trước là thị vệ thân cận của ta."
Trần Mặc cười giải thích.
Trương Long sắc mặt lạnh tanh, lúc Trần Mặc vừa dứt lời, nhàn nhạt nói thêm: "Bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy."
"Thì ra là ngươi..."
Long Phi Vũ lộ vẻ kinh ngạc, nhớ năm xưa, vị kiếm khách này bất quá chỉ là cảnh giới Cửu Phẩm, về thực lực, một ngón tay nàng cũng có thể bóp chết hắn.
Không ngờ, hôm nay hắn lại mạnh hơn nàng mấy phần.
Nhưng mà, nghĩ đến Phúc bá, Tiểu Đậu Đinh và cả Liễu Vô Tâm, có vẻ cũng không quá mức kinh ngạc.
"Trần Mặc, ta cũng sẽ không làm gì ngươi, ngươi theo ta về có sao đâu."
Ý của Long Phi Vũ là rất có thể Trần Mặc sẽ bị Liễu Vô Tâm giam giữ, thế nên muốn cưỡng ép bắt hắn về Thiên Long Hoàng Triều, dù sao, với thực lực của hắn thì cũng chẳng phản kháng được.
Nhưng giờ nửa đường lại có kẻ gây rối, với thực lực của nàng, muốn mạnh tay bắt Trần Mặc đi thì xem ra không khả thi lắm, đành phải lấy tình cảm, dùng lý lẽ thuyết phục.
Gì mà không làm gì ta chứ, rõ ràng ngươi là đang muốn ngủ ta thôi... Quả nhiên con trai ra ngoài vẫn nên cẩn thận chút, không khéo lại bị ngủ lúc nào không hay.
Trần Mặc trong lòng âm thầm lẩm bẩm, sau đó cười nói: "Ngạo Thiên huynh không biết, chuyến này ta còn có chuyện lớn phải làm, không thể cứ vậy về với huynh được, ta còn muốn tiếp tục tham gia đại hội danh kiếm... Dù sao, huynh cũng muốn khôi phục lại uy danh của tiên tổ mà, hay là ta với huynh kết bạn cùng nhau thế nào?"
Trần Mặc ném cành ô liu về phía Long Phi Vũ, nàng cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng lên nhìn ánh mắt bất thiện của Trương Long, bất đắc dĩ thở dài, "Cũng chỉ có thể vậy thôi"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận