Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 61: Nhất phẩm chi lực (length: 10346)

"A, tiểu nha đầu ngược lại là có mấy phần can đảm."
Thượng Quan Thiên Hồng không khỏi cười lạnh một tiếng, nhìn xem kia hướng mình vọt mạnh mà đến Khương Đông Lỵ, hời hợt đưa tay một chưởng.
"Nhất phẩm cùng Nhị phẩm ở giữa có tựa như hào sâu ngăn cách, bình thường Nhị phẩm nếu là gặp gỡ Nhất phẩm, định như đám người kia, tránh không kịp, ngươi ngược lại tốt, dám trực tiếp tới cùng ta giao chiến."
"Trong số những kẻ Nhị phẩm ta từng thấy, ngươi là cô bé có can đảm nhất."
"Bất quá ngươi như coi là bằng thân thể Nhị phẩm của ngươi liền có thể chống lại Nhất phẩm, vậy ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta."
"Một chưởng này sẽ để cho ngươi biết rõ sự chênh lệch giữa ngươi và ta."
...
Một chưởng này của Thượng Quan Thiên Hồng dù chưa dùng hết toàn lực, nhưng coi như chỉ là một chưởng hời hợt, cũng không phải Nhị phẩm bình thường có thể tiếp nhận.
Vào thời của hắn, chỉ cần là Nhị phẩm, trúng một chưởng này, tuyệt không còn cơ hội sống sót.
Nhưng mà, mới chờ một chưởng này hạ xuống, đã thấy Khương Đông Lỵ lùi về sau mấy chục trượng, thân thể rơi xuống đất, trên mặt ngưng trọng của nàng, lập tức lộ ra vẻ thống khổ.
"Đau quá!"
Khương Đông Lỵ khóe mắt ngậm nước, công kích này, so với công kích của Liễu Vô Tâm, chỉ có hơn chứ không kém.
Vốn sợ đau, Khương Đông Lỵ bị đánh đến nhe răng trợn mắt, trong lòng sinh thoái ý.
Trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm huyết vụ, sắc mặt Khương Đông Lỵ tái nhợt mấy phần.
Điều làm nàng không thể ngờ là, chỉ một chưởng hời hợt của đối phương, vậy mà gây ra cho nàng tổn thương nghiêm trọng như vậy.
Khương Đông Lỵ từng giao thủ với cao thủ Nhất phẩm, nhưng chưa từng thử qua sự đau đớn như hôm nay.
Quả nhiên, người trước mắt không thể xem thường.
Khương Đông Lỵ đang kinh ngạc, còn Thượng Quan Thiên Hồng vừa mới ra tay cũng kinh ngạc không thôi.
"Tiểu nữ oa này...thật mạnh."
Hai mắt Thượng Quan Thiên Hồng trừng lớn, một chưởng kia nếu đánh vào người Nhị phẩm khác, coi như không chết ngay tại chỗ thì cũng phải trọng thương ngã xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Nhưng Khương Đông Lỵ vậy mà gắng gượng được, nhìn dáng vẻ của nàng, dường như còn có thể tái chiến.
"Tiểu nữ oa này, có chút ý vị."
Khóe miệng Thượng Quan Thiên Hồng hơi cong lên, thân hình lóe lên, chỉ trong sát na, đã vọt đến trước mặt Khương Đông Lỵ, lại là một chưởng đánh ra, nhưng uy lực của chưởng này lại còn hơn xa chưởng trước.
"Không..."
Khương Đông Lỵ lập tức quá sợ hãi, nàng có thể cảm nhận được uy lực của một chưởng này, nếu như chưởng này hạ xuống, nàng không chết cũng bị thương nặng.
"Một kiếm vạn dặm!"
Ngay lúc này, Trương Long đứng trên tường thành ra chiêu, kiếm khí tung hoành vạn dặm, một kiếm quét ngang, trong nháy mắt khiến Thượng Quan Thiên Hồng kinh hãi, toát mồ hôi lạnh cả người.
"Kiếm khí mạnh thật!"
Thượng Quan Thiên Hồng trong khoảnh khắc lùi lại mấy trượng, xa xa nhìn Trương Long nhảy vọt trên không trung, "Nhị phẩm?"
"Không ngờ, thời gian thấm thoát, qua vạn năm, ở thời đại này, vậy mà lại có người có thiên phú còn cao hơn cả đại ca, chỉ dựa vào thân thể Nhị phẩm mà đã có thực lực như thế, nếu để ngươi tiến vào Nhất phẩm, cái thiên hạ này, e rằng lại khó tìm được đối thủ."
"Khó trách, đại ca vội vã như vậy muốn tiêu diệt cái Thiên Mặc Giáo này, có lẽ, người hắn muốn diệt nhất trong số đó, chính là ngươi."
Vừa dứt lời, đã thấy kiếm khí của Trương Long đã đánh về phía Thượng Quan Thiên Hồng.
Trương Long nhíu mày lại, hắn rất tự tin vào thực lực của mình, một kiếm này mạnh hơn so với lúc đối phó với Hỏa Vân Tôn Giả.
Bốn vị Nhất phẩm còn bị hắn đánh bại chỉ bằng một kiếm, kia những Nhất phẩm khác không cần nhiều lời, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Thượng Quan Thiên Hồng, trong lòng hắn không khỏi bắt đầu lo lắng.
"Một kiếm này, có thể đánh lui hắn chứ?"
"Ta không biết, ta chỉ biết là một kiếm này rất mạnh, lúc trước bốn thế lực Nhất phẩm của Trung Châu chân hỏa đường Hỏa Vân Tôn Giả cầm đầu liên thủ cũng không thể chiếm được lợi thế từ một kiếm này, chắc chắn, đối với Nhất phẩm mà nói, vẫn có mấy phần uy hiếp."
"Nhưng, so với Hỏa Vân Tôn Giả bọn hắn, tại sao ta cảm thấy thực lực của người kia còn mạnh hơn nhiều, giống như là cùng cấp bậc với lão thiên sư thiên hạ đệ nhất."
...
Đám người trên tường thành bàn tán xôn xao, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào mọi thứ.
Đã thấy, khi đạo kiếm khí kia đánh tới, Thượng Quan Thiên Hồng không nhanh không chậm, đưa tay kéo lấy chiếc trường bào màu đen kim của mình, phất tay lên.
Những nơi mà chiếc trường bào màu đen kim đi qua, đều bị một màn khói đen bao phủ, trong nháy mắt, kiếm khí của Trương Long liền bị khói đen thôn phệ gần như không còn.
"Cái này..."
Trương Long lập tức quá sợ hãi, đây là chiêu thức hắn chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng mà, còn chưa kịp phản ứng, Thượng Quan Thiên Hồng đã tới trước mặt hắn.
Hai mắt Trương Long trợn tròn, một cảm giác sợ hãi cái chết đột ngột ập tới.
"Tiểu tử, kiếm pháp của ngươi không tệ, chỉ tiếc, kiếm của ngươi quá kém, nếu ngươi mới dùng một thanh kiếm tốt, e rằng ta còn không chặn được."
Thượng Quan Thiên Hồng cười ha ha một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện chiếc trường bào màu đen kim kia, "Một kiếm đẹp như vậy, nếu như cứ vậy mà biến mất thì thật đáng tiếc?"
"Cho nên, ta sẽ trả lại cho các ngươi."
Vừa dứt lời, dưới chiếc trường bào màu đen kim, một đạo kiếm khí Xung Thiên đột nhiên đánh tới.
Trương Long, và cả Khương Đông Lỵ đứng ngay bên cạnh Trương Long mặt mày đều chấn kinh, chưa kịp phản ứng, kiếm khí đã tới.
Kiếm khí xẹt ngang bầu trời, Đế Đô thành, trong nháy mắt bị chém thành hai nửa.
Trên tường thành, vô số cao thủ Nhị phẩm đều cảm thấy sợ hãi trong giây lát, đều ra sức chống đỡ, nhưng đều không ngoại lệ bị trọng thương, tê liệt ngã xuống đất, không thể gượng dậy nổi.
So với những cao thủ Nhị phẩm ở trên tường thành, cách rất xa nên còn có cơ hội chống đỡ, Trương Long và Khương Đông Lỵ không có may mắn như vậy, họ trực tiếp đối mặt với đạo kiếm khí kia, không có chút cơ hội ngăn cản nào.
Khương Đông Lỵ bị đánh bay ra ngoài, giống như thiên thạch rơi xuống, máu tươi phun ra giữa không trung, một lát sau thì tắt thở.
Trương Long rơi xuống trên tường thành, giữa một đống đổ nát, máu tươi nhuộm đỏ nửa người hắn.
Tay phải còn nắm chặt nửa chuôi kiếm gãy, khóe miệng rướm máu, mặt mày tái nhợt không thôi.
Còn bên trái hắn, thì gãy một cánh tay, một chân...
"Vận khí cũng không tệ, lệch chút, để ngươi nhặt về một mạng nhỏ."
Thượng Quan Thiên Hồng cười tủm tỉm rơi xuống đất, nhìn Trương Long thoi thóp trong đống đổ nát, khóe miệng bất giác hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt trên mặt.
Sát ý vừa khởi lên, chưa kịp ra tay, bỗng nhiên, thấy vô số dải lụa đỏ dày đặc từ trên trời rơi xuống, khí thế hung mãnh, một trong số đó chính là muốn kéo Trương Long đi, cứu hắn ra.
"Lại quên, vẫn còn một con chuột nhỏ mới trốn thoát."
Thượng Quan Thiên Hồng nhẹ nhàng giơ tay, những dải lụa đỏ tới tấp liền dừng lại giữa không trung, hắn lại đưa tay bắt lấy một cái, kéo mạnh, một bóng người từ trên không đột ngột rơi xuống.
Chính là Vân Xuân Thu vừa mới chạy đi cầu cứu.
Lúc Vân Xuân Thu bị kéo xuống không kịp trở tay, Thượng Quan Thiên Hồng đã vồ lấy cổ nàng, siết chặt.
"Buông nàng ra!"
Hai giọng nói cùng vang lên, chính là Phong Bán Hạ và Liễu Như Yên cùng Vân Xuân Thu tới đây.
Hai người đồng thời ra tay, đột ngột xông xuống, Thượng Quan Thiên Hồng mắt cũng không buồn liếc một cái, lạnh lùng phun ra hai chữ "ồn ào".
Sau một khắc, một luồng linh áp kinh khủng đột nhiên ập tới, còn chưa kịp tới gần, cả hai người đều ngã xuống đất, tại chỗ ngất đi.
"Chỉ là Tam phẩm, cũng xứng động thủ với ta?"
"Ngược lại là tiểu nha đầu ngươi, có vài phần can đảm, lại dám động thủ với ta..."
Thượng Quan Thiên Hồng nhìn Vân Xuân Thu một cái, rồi lại liếc nhìn Trương Long, "Thế nào, là vì tình lang của mình mà đến?"
"Hồ đồ, nói hươu nói vượn, hắn có ân cứu mạng với ta, ta chỉ là đến báo ân."
"Trông có vẻ không giống nha, ngươi vội vàng tới cứu hắn như vậy, thậm chí vì hắn không tiếc động thủ với ta, ngay cả mạng sống cũng không cần, thấy thế nào, cũng không giống chỉ là báo ân đơn thuần như vậy."
Vân Xuân Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Thiên Hồng, "Ta không thích đàn ông."
"A, ngươi cũng thật là mạnh miệng, được thôi, ta cũng lười so đo xem quan hệ giữa các ngươi thế nào, dù sao các ngươi đều muốn chết..."
Thượng Quan Thiên Hồng cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên, hắn nhíu mày, vội lùi lại một bước, nhưng vẫn là muộn, một đạo kiếm khí, nhẹ nhàng bay tới, rơi trên má hắn.
Sau một khắc, trên mặt hắn xuất hiện một vết thương nhỏ, máu tươi từ vết thương chậm rãi chảy ra.
Vết thương không sâu, nhưng lại khiến hắn cảm thấy tức giận.
Một Nhị phẩm, một Nhị phẩm sắp chết, vậy mà trước khi chết còn làm bị thương hắn.
Thượng Quan Thiên Hồng giận dữ nhìn Trương Long đang tê liệt dưới đất, kẻ sắp chết, đã mất một tay một chân, vậy mà cuối cùng còn dùng chút sức lực cuối cùng làm hắn bị thương.
"Đáng chết!"
Thượng Quan Thiên Hồng ném Vân Xuân Thu đang trong tay vào Trương Long đang thoi thóp kia, đưa tay ra một chưởng, định giết cả hai cùng nhau.
Đột nhiên, động tác của hắn dừng lại giữa không trung.
Một luồng hàn ý không hiểu từ lòng bàn chân bắt đầu lan tới đỉnh đầu.
Thượng Quan Thiên Hồng hoảng sợ cứng đờ quay đầu lại, đã thấy một đôi mắt hai màu đỏ lam khác lạ, như vực sâu như dã thú, gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận