Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 120: Các chủ (length: 7367)

"Hai vị, lần này thật sự đa tạ các ngươi đã không quản ngại khó khăn ra tay giúp đỡ."
Trong một đại điện của Thiên Mặc Giáo, sau khi vết thương đã được chữa trị, Trần Mặc chắp tay cảm tạ Cố Hằng Sinh và Tô Mân, hai người trước đó đã đứng ra bảo vệ Thiên Mặc Giáo.
Cố Hằng Sinh nhẹ nhàng khoát tay đáp lễ, "Đạo Tổ đừng khách sáo, ngài là ân sư của lão tổ nhà ta, chúng ta ra mặt giúp đỡ là lẽ đương nhiên. Hơn nữa, trước đó lão tổ cũng đã thông báo việc này, nếu ta không ra mặt thì lại là đại nghịch bất đạo."
Trần Mặc hàn huyên vài câu, rồi như chợt nhớ ra điều gì, tò mò hỏi: "Trước kia ta từng nghe nói lão tổ nhà ngươi đi vân du tứ hải, không biết có tin tức gì của ông ấy không?"
Cố Hằng Sinh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Lão tổ hành tung bất định, từ khi rời khỏi Trung Châu thì đã mất tích, đến nay, Huyền Âm thư viện ta cũng không biết ông ấy đang ở đâu, sống như thế nào."
Trần Mặc nhíu mày, "Như vậy, làm sao các ngươi biết chuyện của ta, làm sao biết ta cần sự giúp đỡ...?"
"Ha ha, việc này thì..."
Khóe miệng Cố Hằng Sinh hơi nhếch lên, cười tủm tỉm quay sang nhìn Tô Mân, "Chuyện này có liên quan đến Thiên Cơ Các rồi."
"Việc này để ta nói cho,"
Như hiểu được sự nghi ngờ trong lòng Trần Mặc, Tô Mân vội mở miệng giải thích: "Các chủ nhà ta cùng Văn Thánh đại nhân là bạn cũ, nhiều năm trước, Văn Thánh đại nhân đã từng đến tìm các chủ nhà ta bói toán, sau đó đoán được Thiên Mặc Giáo có kiếp nạn này, liền sớm bàn giao với viện trưởng Cố sự việc."
"Việc chúng ta đến đây cũng đều là do các chủ dặn dò..."
Trần Mặc khẽ vuốt cằm, coi như đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. Hắn lại tò mò nhìn Tô Mân, "Phó các chủ Tô, các chủ của các ngươi là ai?"
Trong ấn tượng của Trần Mặc, Các chủ Thiên Cơ Các hẳn là Tô Mân trước mặt, nhưng bây giờ sự tình lại phát sinh biến hóa lớn, giống như vị Văn Thánh Từ Trường Thanh của Huyền Âm thư viện kia.
Trong trí nhớ của Trần Mặc, Từ Trường Thanh vẫn luôn ở Huyền Âm thư viện, không ngờ giờ lại đi vân du khắp nơi.
Chính vì sự tồn tại của ông, mà mọi việc cần thiết đều đang phát triển theo một hướng kỳ lạ.
"Các chủ của chúng ta à, nàng là một kỳ nữ, nói ra thì thành tựu của ta trong thuật trận một phần cũng nhờ nàng chỉ điểm..."
Tô Mân vừa nói, vừa cười tủm tỉm nhìn Trần Mặc, trên dưới đánh giá một lượt rồi lặng lẽ che miệng cười trộm.
Trần Mặc khó hiểu, liền tiếp tục hỏi thăm về vị Các chủ Thiên Cơ Các này, nhưng Tô Mân lại không nói nhiều.
Tô Mân lắc đầu cười nói: "Nếu đạo tổ hiếu kỳ về Các chủ nhà ta thì ngày khác cứ tự mình đến Trung Châu gặp nàng một chút sẽ biết, ta nghĩ nàng chắc chắn sẽ rất vui."
"Tốt thôi."
Trần Mặc đáp một tiếng, "Nếu có thời gian, ta nhất định sẽ đến bái phỏng."
Sau khi ba người hàn huyên thêm vài câu, Trần Mặc liền cáo biệt Tô Mân và Cố Hằng Sinh.
Hai người hẹn nhau rời khỏi hoàng thành.
"Cố lão, ta chợt nhớ ra một số việc, ngươi cứ đi trước đi."
Tô Mân đột nhiên dừng bước, mỉm cười nói.
Cố Hằng Sinh liếc nhìn Tô Mân, cười đáp: "Vậy cáo từ."
"Tốt."
Sau khi tiễn Cố Hằng Sinh, Tô Mân lại đi đến một nơi vắng vẻ, nhíu mày lạnh lùng nói: "Ra đi."
Lạch cạch. Một thân ảnh lặng lẽ từ trên tường thành nhảy xuống, ngại ngùng cười: "Phó các chủ, ngươi vẫn lợi hại như vậy, ta đã dùng trận pháp che giấu khí tức, không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện."
Cô gái đến mặc một bộ váy dài màu xanh lam nhạt, mái tóc đen nhánh xõa xuống, trên đầu cài một chiếc trâm trong suốt lấp lánh, đôi mắt long lanh, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu.
Nếu Trần Mặc ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này, là Sở Nhược Mộng, người trước đây đã gặp ở Vĩnh Châu.
"Không ngờ thật là ngươi, nha đầu này, sao không ở Vĩnh Châu mà lại đến đây?"
Tô Mân nhíu mày, giọng không vui, dường như đang chất vấn.
Sở Nhược Mộng theo thói quen giơ bàn tay trắng nõn ra, xòe phẳng như đang đòi tiền.
Bốp. Tô Mân vỗ một cái vào lòng bàn tay Sở Nhược Mộng, đau đến nỗi cô nàng nhăn mặt nhíu mày, giật vội tay lại.
"Phó các chủ, ngươi..."
"Dám đòi tiền ta, ngứa da hả?"
Tô Mân hừ lạnh một tiếng, nắm bàn tay thành nắm đấm giơ lên cao, ra vẻ dữ tợn muốn đánh người, "Nếu không khai thật thì xem ta không dạy dỗ ngươi. Không được, ta thấy hay là tống ngươi vào cấm địa, cho ngươi ở đó mười năm tám năm, ta không tin ngươi không thể trung thực."
"Đừng!"
Nghe vậy, đôi mắt Sở Nhược Mộng lập tức trong veo trở lại.
Trong Thiên Cơ Các, ai cũng biết nắm đấm của phó các chủ Tô Mân rất cứng, trước đó cô nàng từng nghịch ngợm nên bị người kia đánh cho một trận, sau đó đau mất ba ngày mới hồi phục.
Hơn nữa còn muốn đưa cô vào cấm địa, cùng đám dị thú bầu bạn, chỉ một tháng thôi, nỗi cô đơn và hiu quạnh ấy không phải Sở Nhược Mộng có thể chịu đựng được, chưa kể còn những nguy hiểm tiềm ẩn, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Theo Sở Nhược Mộng, việc phải trông cấm địa mười năm, thà giết nàng còn hơn.
Sở Nhược Mộng chớp chớp đôi mắt đã trong trẻo trở lại, sau đó đáng thương nắm lấy cánh tay Tô Mân nũng nịu, "Phó các chủ, ta đến đây đâu phải do ta ham chơi, mà là do các chủ dặn dò..."
"Ra là do các chủ... cũng không có gì lạ."
Trong ấn tượng của Tô Mân, các chủ của nàng rất quan tâm đến Trần Mặc, khi ở trong Thiên Cơ Các đã nhiều lần bói toán cho người này, khiến không ít cao thủ trong các cũng phải kín đáo bàn tán.
Tô Mân lắc đầu cười khổ, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, hỏi: "Nghe nói, công tử Trần từng đến Vĩnh Châu, Trảm Nguyệt Minh, các ngươi gặp chưa?"
Sở Nhược Mộng khẽ gật đầu.
"Các chủ nàng..."
"Cũng đã gặp, bất quá, các chủ không xuất hiện."
Tô Mân đầu tiên là ngớ người, sau đó nhanh chóng hiểu ra, gật gù: "Vậy... sau đó họ không có xảy ra chuyện gì chứ?"
Tô Mân nghiêng người, quay sang nhìn Sở Nhược Mộng, nháy mắt, ánh mắt lộ vẻ tò mò và đậm chất hóng hớt...
"Cái này thì ta không biết, ngươi phải hỏi tỷ của ta, dù sao việc này tỷ ta rõ nhất."
Sở Nhược Mộng trừng mắt, giọng hơi hoạt bát nói, khóe miệng vô thức cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Tô Mân hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng hiểu ý, lộ ra vẻ mặt "Đã hiểu rồi", khóe miệng không khỏi nhếch lên, dường như đoán được điều gì.
Nhưng rất nhanh, Tô Mân thu lại nụ cười trên mặt, "Nếu đã là các chủ bảo ngươi đến thì ngươi không được ham chơi, đừng quên lời dặn của các chủ... ta về trước đây..."
Sau khi dặn dò vài câu, Tô Mân cáo từ Sở Nhược Mộng, rồi rời khỏi đế đô, còn cô nàng thì lặng lẽ nhảy lên tường thành, ẩn thân.
Cùng lúc đó, tại một góc khuất không xa hoàng thành, một nam tử áo xanh đột nhiên xuất hiện, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào hai người đã đi xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận