Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 60: Đế Đô thành bị công phá (length: 8004)

"Lúc trước để các ngươi tiến công, vì sao vây mà không đánh?"
Trần Mặc mặt âm trầm, thấp giọng quát hỏi.
Nghe vậy, kẻ đang đứng đầu mười hai vị cao thủ của các hang động, tranh công Âm Dương Quật chủ biến sắc mặt, "Ngươi là ai, nơi này có phần cho ngươi lên tiếng sao?".
"Ta hỏi ngươi, vì sao vây mà không đánh?"
Thanh âm của Trần Mặc càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.
Âm Dương Quật chủ nén cơn giận trong lòng, quay sang nhìn Tiểu Đậu Đinh, thấy nàng không những không tức giận vì hành động của Trần Mặc, mà còn bắt chước theo hắn gầm gừ.
"Ca ca ta hỏi ngươi đấy!"
Giờ phút này, Âm Dương Quật chủ nào còn không hiểu thân phận của Trần Mặc, lập tức hoảng sợ, "Dạ, dạ là do, lúc đó trên trận quá hỗn loạn, chúng ta không biết ai là quân ta, ai là quân địch, nên mới đứng bên ngoài chờ lệnh của Trần Quật chủ…"
Tuy nói lúc đó Âm Dương Quật chủ dẫn đầu khuyên mọi người đến giúp đỡ, chính là muốn nhân lúc Vạn Độc Quật gặp khó khăn mà giẫm đạp một cái, nhưng hắn sớm đã có hai tay chuẩn bị.
Nếu Thiên Phạt bại, hắn sẽ lợi dụng đủ loại lý do để giải vây cho bản thân.
Mà mười một Quật chủ còn lại ở phía sau cũng a dua theo, phụ họa Âm Dương Quật chủ, tạo thanh thế.
Tuy rằng Tiểu Đậu Đinh có thể trấn áp được bọn họ, nhưng nàng cũng không thể không dè chừng khi mười hai cao thủ hang động liên hợp lại.
Bàn tính này của Âm Dương Quật chủ tính thật kỹ, hắn tin rằng Tiểu Đậu Đinh tuyệt đối không dám tùy tiện trách tội bọn hắn, coi như có trách tội cũng không dám trừng phạt nghiêm khắc.
Thế nhưng, bàn tính của hắn lại tính sai chỗ, vừa dứt lời, đã thấy Trần Mặc bỗng mở miệng, trong miệng chỉ có hai chữ, "Triệu Hổ".
Hai chữ vừa dứt, Triệu Hổ, người cao hơn một trượng, tựa như một gã người khổng lồ nhỏ, tay cầm đại đao cổ xưa, đột ngột vung một đao, còn chưa kịp để Âm Dương Quật chủ ngẩng đầu, đầu của hắn đã lìa khỏi cổ.
Máu tươi phun trào trong không khí, nhuộm đỏ một mảng đất đai.
Giờ phút này, mười một vị Quật chủ lập tức hoảng sợ, không ai ngờ Trần Mặc lại ra tay tàn nhẫn đến vậy.
Không thèm nói thêm một lời nào với đối phương, vậy mà liền động thủ giết người.
Không một dấu hiệu báo trước.
Sợ hãi, phẫn nộ, còn có tâm tình bất mãn dâng trào trong lòng mười một vị Quật chủ, vẻ giận dữ lấn át hết thảy trên mặt bọn họ, ai nấy đều muốn mở miệng bênh vực cho Âm Dương Quật chủ, nhưng khi thấy Trần Mặc vẻ mặt không chút cảm xúc, tất cả đều hoảng sợ, ngậm miệng lại, sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.
Trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi liếc qua Triệu Hổ, người vừa mới vung đao hạ sát không chút chớp mắt, sợ mình sẽ trở thành người kế tiếp.
"Trần, Trần Quật chủ, cái này, cái này không hợp lẽ a…"
Không biết là ai lên tiếng, trong lúc mọi người đang hướng Tiểu Đậu Đinh tìm kiếm sự viện trợ.
Thế nhưng, đối mặt với lời chất vấn đó, Tiểu Đậu Đinh lại không nhanh không chậm trả lời: "Ca ca làm mọi việc đều hợp lẽ".
Lòng đám người như lửa đốt, bọn họ đều biết, Tiểu Đậu Đinh sẽ không giúp bọn hắn, hiện tại, quyền sinh sát của bọn họ đều nằm trong tay Trần Mặc.
Không khỏi, bọn họ nhìn Trần Mặc với ánh mắt mang theo vẻ khẩn cầu.
Trần Mặc lạnh lùng liếc đám người, trầm giọng nói: "Đừng tưởng ta không biết các ngươi có tâm tư gì, các ngươi muốn kéo Vạn Độc Quật đang đè trên đầu các ngươi xuống, rồi thay thế vị trí đó đúng không, bàn tính quả là đánh giỏi thật, nhưng các ngươi cũng phải có thực lực đó, ai không phục, cứ đứng ra, bây giờ liền phân cao thấp…"
Một câu vừa dứt, tất cả im bặt, không ai dám hé răng.
Đường đường là Âm Dương Quật chủ bị một đao liền mất mạng, bọn hắn không có can đảm mà ra mặt lúc này.
"Ta biết, Vạn Độc Quật đè trên đầu các ngươi thật sự rất nhiều năm rồi, các ngươi không phục tự nhiên là có đạo lý, nhưng nhìn lại các ngươi xem, ai có bản lĩnh để cho thủ hạ thế lực của mình đoạt được vị trí thủ lĩnh?"
"Một lũ rác rưởi còn mơ tưởng xoay người, lại nghĩ dùng loại thủ đoạn đê tiện này, dù có để các ngươi thành công thì thế nào, trong các ngươi, ai có thực lực nghiền ép người khác, làm cho tất cả phải phục tùng?"
Dứt lời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, im lặng không nói.
Những lời này Trần Mặc nói thật đúng, thực lực của những Quật chủ bọn hắn ngang tài ngang sức, có hơn thì cũng chỉ là Âm Dương Quật chủ, nhưng cũng đã chết rồi.
Những người còn lại cũng không có đủ thực lực để mọi người phải phục tùng, nếu Vạn Độc Quật ngã ngựa, vậy có lẽ bọn hắn sẽ lâm vào cảnh rắn mất đầu, hỗn loạn.
"Cút đi, về sau nếu để ta thấy các ngươi còn lén lút sau lưng, kết cục của các ngươi sẽ còn thảm hơn người hôm nay nữa."
Trần Mặc vung tay lên, đám người nghe vậy như được xá tội, liền vội vàng gật đầu cảm tạ, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Ca ca, không giết bọn chúng à?"
Tiểu Đậu Đinh do dự một chút, không khỏi hỏi.
Trần Mặc khẽ lắc đầu, "Đều là cao thủ Nhị phẩm, nếu có thể hoàn toàn thu phục, đối với ngươi mà nói sẽ là một lực lượng chiến đấu không nhỏ".
Qua sự uy hiếp vừa rồi, hẳn mười hai cao thủ hang động đã biết ai có thể trêu chọc, ai thì không thể trêu chọc rồi.
Âm Dương Quật chủ, kẻ mạnh nhất và hay gây rối nhất, đã chết rồi, coi như là không còn chủ mưu, về sau hẳn sẽ biết thu liễm một chút.
Tiểu Đậu Đinh hiểu biết nửa vời gật gật đầu, còn muốn nói thêm gì đó, chợt thấy trên không trung bỗng nhiên rơi xuống một bóng người.
Là Sở Nhược Mộng.
Nhìn thấy người tới, Trần Mặc không khỏi có chút nhíu mày, "Ngươi đã đi đâu, sao không thấy bóng dáng ngươi đâu cả?"
Trần Mặc tò mò hỏi.
Sở Nhược Mộng thở hổn hển, sau khi thở một hơi thật dài mới ngẩng đầu chăm chú nhìn Trần Mặc.
Đột nhiên, sắc mặt của Trần Mặc cũng trở nên nghiêm trọng.
"Không xong rồi, Trần công tử, tân Các chủ vừa nhận được tin. . . Thiên Mặc Giáo gặp nạn, Đế Đô thành bị phá rồi. . ."
… U Châu, Thiên Mặc Giáo Đế Đô.
Trên không trung Đế Đô thành, Thượng Quan Thiên Hồng khinh thường nhìn quần hùng, ánh mắt như quân lâm thiên hạ quét qua, rất nhiều cao thủ Nhị phẩm của Thiên Mặc Giáo đã quy hàng đều bị ánh mắt này dọa sợ.
Bọn hắn tuy đến vì danh tiếng của Trần Mặc, cũng giúp Thiên Mặc Giáo giải quyết không ít phiền phức, nhưng thực lực của kẻ trước mặt đã khiến bọn hắn cảm thấy uy hiếp tính mạng, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi.
Trương Long cau mày lại, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, có thể cùng hắn kề vai sát cánh, tại thời khắc mấu chốt này vẫn bất động như núi, kiên định bảo vệ Đế Đô thành, cũng chỉ có Thánh nữ của Thiên Mặc Giáo Khương Đông Lỵ.
Khương Đông Lỵ quay đầu liếc nhìn đám người, tự biết bản thân mình không phải là đối thủ của Thượng Quan Thiên Hồng, nhưng nếu vào lúc này, nàng hơi lộ ra một tia do dự, e là đế đô sẽ không thể khôi phục được.
"Thực lực của kẻ này thâm bất khả trắc, ta sẽ đi thử thân thủ của hắn"
Khương Đông Lỵ tuy chỉ là Nhị phẩm, nhưng lực phòng ngự không phải người thường có thể so được, lúc trước đại kiếp đế đô, một đám cao thủ Nhất phẩm đứng đầu là Miêu Vũ cũng không thể làm gì được nàng, cuối cùng phải tránh né mũi nhọn, vây khốn nàng, lúc này mới có thể công phá Đế Đô thành.
Hiện tại, người nàng phải đối mặt cũng là Nhất phẩm, tuy có thể quyết định nhưng vẫn mạnh hơn đám Miêu Vũ, nhưng, Khương Đông Lỵ có tự tin có thể cản hắn lại.
Khương Đông Lỵ chân đạp hư không mà lên, thân hình nhỏ nhắn lại tựa như ngọn núi cao chiếu rọi thân ảnh hùng vĩ, khiến đám cao thủ Nhị phẩm đang nản lòng đều hiếu kỳ ngước mắt nhìn.
"A, tiểu nha đầu cũng có vài phần can đảm đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận