Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 30: Quái bệnh (length: 7742)

Theo một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Trần Mặc đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy vị khách không mời mà đến kia.
Mái tóc hai đuôi ngựa màu vàng kim, khuôn mặt non nớt như búp bê tinh xảo, đôi mắt long lanh ngập nước lại cao ngạo, mặc trên người chiếc váy xoè màu trắng thuần như công chúa.
Từ xa nhìn lại, tựa như đoá Bạch Liên Hoa trên đỉnh núi tuyết.
Khương Đông Lỵ, Thánh nữ của Thiên Mặc Giáo, là một trong năm vị Thánh nữ, người duy nhất vừa gặp mặt đã tìm hắn gây phiền phức, cũng là người duy nhất đã nhìn thấy toàn thân hắn.
Từ lần trước bị Liễu Vô Tâm đánh cho một trận, Khương Đông Lỵ đã đàng hoàng hơn, không chỉ không dám tìm Trần Mặc gây phiền phức, thậm chí cũng không dám xuất hiện trước mặt hắn.
"Nha, yêu lỵ."
Trần Mặc cười hắc hắc, lên tiếng chào Khương Đông Lỵ.
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của loli tóc vàng bỗng nhiên biến sắc, nhíu mày lại, mắt phượng trợn lên giận trừng Trần Mặc một cái, quát lạnh nói: "Ngươi hoặc là gọi ta Thánh nữ đại nhân, hoặc là gọi ta tên đầy đủ, đừng có lôi kéo làm quen với ta, còn nữa, ta tên là Khương Đông Lỵ, không phải yêu lỵ."
"Được rồi yêu lỵ."
Trần Mặc gật gật đầu, nói thì nói vậy, nhưng lại chẳng hề sửa đổi.
Trần Mặc biết tên đầy đủ của Khương Đông Lỵ, nhưng dáng vẻ này của nàng quả thực rất giống một người quen cũ nào đó của hắn, một người quen cũ trong lưới tình.
Nàng có một người phụ thân hết mực yêu thương nàng.
Ân, tình thương của cha như núi...
Khương Đông Lỵ tức giận dậm chân, Trần Mặc lại cứ như không hiểu tiếng người, vẫn cứ gọi sai tên nàng.
"Yêu lỵ, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Ngay lúc Khương Đông Lỵ sắp nổi giận, Trần Mặc bỗng nhiên cắt ngang nàng, cười hỏi.
Lúc này Khương Đông Lỵ mới kịp phản ứng, ánh mắt lảng tránh liếc Trần Mặc một cái, "Nghe nói ngươi muốn dạy chúng ta làm sao để đột phá Nhị phẩm? Ha ha, thật ra không giấu gì ngươi, ta cũng khá có tâm đắc trong việc làm sao đột phá Nhị phẩm đấy, có điều là, ta ngược lại muốn nghe thử xem cái tên này trong miệng chó nhà ngươi có thể phun ra được thứ gì."
Cao ngạo... Không, nói đúng ra là ngạo kiều.
Rõ ràng sau khi thấy Phong Bán Hạ không ngừng tiến bộ, lòng nàng đã ngứa ngáy muốn thỉnh giáo Trần Mặc, nhưng lại không kéo xuống được cái mặt này, tìm một cái cớ mà mình cho là vô cùng thích hợp.
Trần Mặc cười hắc hắc, "Thật sao, bất quá ta cảm thấy, ý tưởng của ta có lẽ không được thành thục lắm, so với việc ta giải thích, ta càng muốn nghe xem yêu lỵ ngươi có cao kiến gì hơn."
"Hả..."
Khương Đông Lỵ hai tay khoanh trước ngực, hàm răng khẽ cắn môi đỏ, lúng túng sững sờ tại chỗ, nàng thì có cao kiến gì chứ, nếu thực sự có, nàng đã sớm đột phá Nhị phẩm rồi còn đâu cần phải tìm đến Trần Mặc.
"Ngươi không phải là, không biết đấy chứ?"
Trần Mặc cười hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Đông Lỵ ửng đỏ, vô cùng xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, "Ai ai ai, ai nói là ta không biết, ta ta ta, ta chỉ là khinh thường nói cho ngươi thôi."
"Hả... Vậy thì tốt, vậy bây giờ công bằng, ngươi không nói cho ta, ta cũng không muốn nói cho ngươi."
Nói rồi, Trần Mặc nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lần này, làm Khương Đông Lỵ cuống lên, vội vàng hai tay giữ cửa lại.
"Còn có việc à?"
"Ta, ta..."
Khương Đông Lỵ ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng không thể hạ cái mặt xuống.
Trần Mặc thấy vậy, trực tiếp đẩy Khương Đông Lỵ ra, sau đó đóng sập cửa lại.
"Trần Mặc ngươi..."
Khương Đông Lỵ tức giận đến dậm chân tại chỗ, "Đồ ngốc, đồ đầu heo, ngươi dạy cho ta thì làm sao chứ, nha... tức chết, tức chết..."
Đang nói, hành lang lại có một bóng người đi tới.
Một thân áo bào đen âm u đầy tử khí, mái tóc đen dài xộc xệch che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một con mắt quầng thâm đậm cùng với làn da trắng bệch, đôi môi tái nhợt hơi cong lên thành một đường cong, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Thu ca, sao ngươi lại tới đây?"
Khương Đông Lỵ có chút khẩn trương hỏi.
Mộc Thu Ca khẽ ngẩng mắt nhìn Khương Đông Lỵ một cái, "Đông Lỵ, sao ngươi cũng tới, ngươi cũng tới hỏi Trần Mặc?"
"Sao có thể chứ, ta cần phải hỏi cái tên ngốc đó sao? Ha ha, buồn cười quá, ta mới không có ngốc như vậy, ta là đến tìm Bán Hạ, đúng, ta là đến tìm Bán Hạ..."
Phòng của Phong Bán Hạ ngay sát vách phòng Trần Mặc, Khương Đông Lỵ suy tư một lát rồi kiên quyết lẻn vào.
Thùng thùng... Cửa phòng bị gõ vang, Trần Mặc đang nằm lại trên giường khẽ nhếch miệng cười, xem ra con ngạo kiều chết bầm kia chịu không nổi rồi.
Đẩy cửa phòng ra, người tới khác với Trần Mặc nghĩ, không phải là Khương Đông Lỵ, mà là trạch nữ Mộc Thu Ca.
Trần Mặc chau mày, vẻ mặt rất nhanh trở lại bình thường.
"Khụ khụ khụ, ngươi, ngươi sao trông thấy ta lại không vui thế?"
"Không có, sao lại thế được."
Trần Mặc cười ha hả, "Mộc Thu Ca, tìm ta có chuyện gì?"
"Cái kia... ta muốn biết làm sao để đột phá Nhị phẩm."
Mộc Thu Ca cúi đầu suy tư một lát, đi thẳng vào vấn đề.
Đi thẳng vào chủ đề thì tốt, không cần giống như con ngạo kiều chết bầm kia của Khương Đông Lỵ, ấp úng nửa ngày cũng không chịu nói thật.
"Vào đi."
Trần Mặc liếc nhìn trái phải một chút, phát hiện không thấy Khương Đông Lỵ ở gần đó, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng hai người ngồi đối diện nhau.
Trần Mặc nhìn khuôn mặt tái nhợt luôn mang nụ cười của Mộc Thu Ca, thỉnh thoảng còn nghe thấy trong miệng nàng phát ra tiếng cười quái dị 'khụ khụ khụ'.
Mộc Thu Ca cũng đang quan sát Trần Mặc, sau một hồi im lặng, cuối cùng nàng không nhịn được lên tiếng.
"Ta, ta là chú sư, cũng là cổ sư, hiện tại cả hai đều đã tu đến cảnh giới Tam phẩm, nhưng dù ta cố gắng thế nào, đều không thể đột phá ở giữa hai cái này..."
Mộc Thu Ca lần lượt kể nỗi khổ trong lòng, Trần Mặc nghe cũng chăm chú, đến khi đối phương dứt lời, con mắt không bị che khuất nhìn chằm chằm hắn thì hắn mới mở miệng.
"Cho dù là chú sư hay là cổ sư, xét cho cùng, cũng chỉ là một nhánh của vu cổ chi thuật, muốn đột phá cũng không khó... Bất quá, trước đó, ngươi cần phải chữa lành bệnh trong người."
Trần Mặc nói, hai mắt chăm chú nhìn Mộc Thu Ca, người nghe vậy sắc mặt biến đổi.
Đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm của Trần Mặc như thể có thể nhìn thấu mọi thứ, khiến nàng cảm thấy mình ở trước mặt hắn không có gì để che giấu.
Sau một hồi suy tư, Mộc Thu Ca chậm rãi giơ lên ống tay áo dài rộng của chiếc áo bào đen, một lúc sau, một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn mới từ trong tay áo chui ra, sau đó nhẹ nhàng vén mái tóc dài che mắt trái... Chỉ thấy, mắt trái của nàng đen kịt một mảng, như thể bị nhuộm đen, không nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào khác, hốc mắt xung quanh chi chít những mạch máu trông như những con côn trùng xấu xí.
Khi sự thật về mình bị lộ ra, nụ cười trên khóe miệng Mộc Thu Ca càng thêm rạng rỡ, tiếng cười quái dị cũng càng lúc càng lớn.
"Thật, thật xin lỗi, ta, ta không muốn."
"Ta biết."
Trần Mặc khẽ gật đầu, trừ bệnh ở mắt ra, Mộc Thu Ca còn không kìm được mà cười.
Lúc bình thường, nàng sẽ không khống chế được bản thân mà thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quái dị, và tình trạng này sẽ càng rõ rệt khi cảm xúc dao động.
Cũng ví như lúc mới cho Trần Mặc thấy bộ mặt thật nhất của mình, nàng vô cùng căng thẳng, sợ hãi, nhưng càng vào thời điểm như vậy, nàng lại càng cười điên cuồng.
Thấy Trần Mặc xích lại gần mình thêm vài phần, vốn đã có chút sợ người lạ, Mộc Thu Ca lập tức hoảng hồn, ánh mắt lảng tránh, nhưng lại không kiềm được mà nhếch miệng phát ra tiếng cười quái dị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận