Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 4: Tâm Sự (length: 6668)

Trần Mặc mang theo Tiểu Đậu Đinh cùng Mộc Thu Ca trở lại dưới cái miếu ở trấn Thương Tuyết kia.
Không lâu sau, Miêu Phi Vũ vội vã chạy về, “Hỏi rồi, tối nay gió tuyết lớn, đại trận dịch chuyển phải ngày mai mới mở được.” “Gió tuyết lớn?” Tiểu Đậu Đinh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bông tuyết đang rơi từ Thiên Sơn xuống, “Tuyết hôm nay đúng là lớn, nhưng cái trấn Thương Tuyết này một năm chỉ có hai ba tháng không có tuyết rơi, chưa từng nghe nói người của ngàn Trận Tông lại vì gió tuyết mà không mở dịch chuyển.” Theo Tiểu Đậu Đinh, ngàn Trận Tông không mở đại trận dịch chuyển, chỉ có một tình huống, chính là người mở đại trận không có ở đây.
Trước kia nàng đã từng gặp phải, nhưng lý do hôm nay có hơi gượng ép.
“Ngày mai thì ngày mai đi, hôm nay chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đã.” Trần Mặc cũng không nóng nảy, tùy ý khoát tay.
“Ta cũng nghĩ vậy, đang trên đường tới, ta đã định tìm khách sạn nghỉ tạm, nhưng…” Miêu Phi Vũ nói, sắc mặt hơi khó coi.
Trần Mặc nhìn xa vào trong trấn Thương Tuyết, hoàn toàn tĩnh lặng, ngoài những bông tuyết đầy trời ra thì không có gì khác.
“Hiểu rồi, là có người không muốn chúng ta ở đây.” Trần Mặc khẽ cười.
“Ca ca, lời này của huynh có ý gì, chẳng lẽ là có người cố tình nhắm vào chúng ta? Chết tiệt, ta đi cho chúng một bài học, nhất định phải cho chúng biết, chúng ta không phải loại mà chúng có thể tùy tiện trêu chọc.” Tiểu Đậu Đinh tính tình nóng nảy, hễ ai bất kính với nàng đều không có kết cục tốt, nếu không thì nàng cũng không có tiếng tăm bên ngoài như vậy.
Trần Mặc lắc đầu, “Cái trấn Thương Tuyết này là do ngàn Trận Tông che chở, lúc này mà gây sự ở đây, thì ngày mai đừng hòng mà dịch chuyển đi ra.” “Đi ra ngoài tìm chỗ nghỉ đi, đêm nay gió tuyết không bình thường.” Trần Mặc bỏ lại một câu rồi quay người rời đi.
Tiểu Đậu Đinh và những người khác hai mặt nhìn nhau, sau đó mới bắt đầu tìm kiếm.
So với những người khác, Tiểu Đậu Đinh giỏi điều khiển cổ trùng có tai mắt trải khắp xung quanh vài dặm, muốn tìm chỗ nghỉ vẫn là rất đơn giản.
Không bao lâu, Tiểu Đậu Đinh đã tìm được một cái miếu hoang.
Tuy trông có hơi rách nát, nhưng quét dọn qua một chút vẫn có thể ở, quan trọng nhất là cái miếu hoang vài chỗ tuy cũ nát nhưng vẫn có thể chống được gió tuyết.
Trần Mặc và mọi người đều có chăn đệm trong nhẫn không gian, tiện tay lấy ra trải xuống đất là có thể ngủ được.
Miêu Phi Vũ ngó ngang ngó dọc một hồi, sau đó ý tứ lui ra ngoài.
Trần Mặc nhíu mày, “Đêm nay gió tuyết lớn, ra ngoài làm gì.” Miêu Phi Vũ cười ha ha, “Gió tuyết tuy lớn, nhưng luôn có người trong đêm không thành thật, ta ở ngoài cửa trông coi, để phòng bất trắc.” “Có cổ trùng của Tiểu Đậu Đinh, có chút động tĩnh là biết ngay…” Trần Mặc nghĩ nghĩ, đáp lại một câu.
Vẻ mặt Miêu Phi Vũ có hơi xấu hổ, vừa định quay vào thì Tiểu Đậu Đinh đã bổ sung ngay một câu, “Ca ca, cổ trùng của người ta tuy lợi hại nhưng cũng không phải vạn năng, mà tuyết rơi nặng hạt thế này, cổ trùng cũng cần nghỉ ngơi chứ.” Được được được, mệnh của ta đến cổ trùng còn không bằng, đúng không... Miêu Phi Vũ khóe miệng kéo ra nụ cười gượng gạo, ánh mắt khẽ liếc Tiểu Đậu Đinh một cái, cuối cùng vẫn không dám chọc vị cô nãi nãi này mất hứng.
Ở mầm châu, ai mà không biết tiếng dữ của nàng chứ?
Tiểu Đậu Đinh hài lòng nhìn Miêu Phi Vũ rời đi, sau đó lại liếc qua Mộc Thu Ca đang khúm núm kia.
Tuy nói cũng là cổ tu, nhưng ở trước mặt Tiểu Đậu Đinh, Mộc Thu Ca chỉ như tiểu vu gặp đại vu, nhiều năm trước còn từng bị nàng dạy cho một trận, đã sớm có bóng ma tâm lý, lúc này nhìn thấy ánh mắt của đối phương liền ngoan ngoãn rũ đầu xuống.
“Ngoài cửa có một mình Miêu Phi Vũ canh là được rồi, Mộc Thu Ca cô cứ ở đây đi.” Trần Mặc lạnh lùng trừng Tiểu Đậu Đinh một cái, tâm tư nhỏ bé của nàng, liếc mắt là thấy ngay.
Trong lòng Tiểu Đậu Đinh có chút khó chịu, nhưng cũng không dám làm trái ý Trần Mặc, ngoan ngoãn trải chăn, còn cố ý muốn lại gần Trần Mặc một chút, nhưng bị quát ở nên đành phải xê dịch sang bên cạnh.
“Ngủ cho có cảm giác an tâm.” Trần Mặc nhìn Tiểu Đậu Đinh ngoan ngoãn xuống, không khỏi thở dài một hơi, thân thể chui vào trong chăn cuộn tròn lại, an ổn ngủ một giấc.
Nhưng mà, ở chỗ mà Trần Mặc không thấy được, khóe miệng Tiểu Đậu Đinh hơi nhếch lên, tựa như đang có chủ ý gì xấu.
Mộc Thu Ca ngay ở không xa Tiểu Đậu Đinh, thấy cảnh này thì không khỏi ngẩn người, tiếp đó liền thấy ánh mắt hung ác của Tiểu Đậu Đinh.
“Ngủ cho có cảm giác.” “Vâng ạ.” Mộc Thu Ca khúm núm chui vào ổ chăn, còn Tiểu Đậu Đinh thì cũng chui vào ổ chăn dưới cái nhìn của Trần Mặc.
Giấc ngủ này, Trần Mặc ngủ rất an tâm, cho đến khi, nửa đêm về sáng.
Đang ngủ say thì Trần Mặc bỗng nhiên cảm thấy thân thể chùng xuống, như bị thứ gì đó đè lên.
Trần Mặc lập tức vén chăn lên, quả nhiên, Tiểu Đậu Đinh không thành thật đang cười tủm tỉm nằm sấp trên người hắn.
Phát giác được chăn bị vén lên, Tiểu Đậu Đinh lập tức đưa tay giật lại chăn, đắp lên.
“Ca ca, ngủ cho có cảm giác.” Mặt Trần Mặc xạm lại, “Về ổ chăn của ngươi.” “Ca ca, ta không ngủ với huynh thì không ngủ được.” Tiểu Đậu Đinh ngụy biện nói.
Ta tin ngươi cái quỷ… Khóe miệng Trần Mặc giật giật, định lôi Tiểu Đậu Đinh ra, nhưng hai tay nàng tựa như kìm sắt, ôm chặt eo hắn, chết sống không buông.
Vật lộn một hồi, Trần Mặc cũng không thể giật nàng ra, đành bất đắc dĩ thở dài, “Thôi, cô ngủ thì ngủ cho ngay ngắn, đừng nằm sấp lên người ta.” “Dạ.” Tiểu Đậu Đinh nghe vậy thì trong lòng vui vẻ, thân thể xoay chuyển nằm bên cạnh Trần Mặc, nhưng hai tay vẫn ôm chặt eo hắn không buông.
Cái đầu nhỏ từng bước một tiến đến bên tai Trần Mặc, thổi hơi nóng.
Vốn đang muốn ngủ, Trần Mặc lập tức giật bắn cả người, đây là định khảo nghiệm cán bộ à?
“Tiểu Đậu Đinh, cô mà còn không ngoan ngoãn ngủ thì ta coi như không cho cô ngủ ở đây.” Trần Mặc mặt đen lại lên tiếng.
“Úi.” Tiểu Đậu Đinh nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi không hồ nháo nữa, nhưng hai con ngươi lại nhìn Trần Mặc một cách đầy ý vị.
“Ca ca, trước đó huynh nói chuyện với lão già kia, vì sao khi đó huynh trông không vui vậy, có phải là huynh có tâm sự gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận