Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 46: Ta muốn ăn thịt rồng (length: 7827)

"Nơi này hướng đông mười dặm chính là Lâm Thành, Trần huynh, chúng ta chỉ cần tăng tốc bước chân một chút, tối nay liền có thể đến."
Từ đế đô một đường chạy nhanh tới, Bùi Giang Nam xa xa chỉ về phía đông, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng. Bách tính Lâm Thành nguy cơ sớm tối, hắn nghĩ mọi cách để đi nhanh hơn, nhưng vì phải chờ Trần Mặc và những người khác, đành phải không ngừng chậm bước chân.
Mặc dù vậy, Bùi Giang Nam tràn đầy tinh lực vẫn muốn tiếp tục đi, nhưng đám người phía sau hắn đã có chút mệt mỏi. Cao Thiên Lang, Trữ Hân và Lý Duyệt Duyệt thì còn đỡ, chỉ hơi thở hổn hển, mặt và trán lấm tấm mồ hôi. Riêng "da giòn tổ" hai người thì không chịu nổi nữa, nằm bẹp ra đất, mệt mỏi như chó chết.
"Không được, ta không xong rồi, mệt quá. Không cho ta nghỉ ngơi một lát, ta chết ở đây mất."
Tôn Thiên thở hổn hển một hơi nặng nhọc, vẻ mặt như thể bị đánh chết cũng không chịu đi nữa.
"Đúng, đúng, đúng. Dù có treo ngược lên thì cũng phải cho chúng ta thở chứ. Nếu ta mệt quá ngã xuống thì ai chữa trị cho các ngươi?"
Tô Khả Khả và Tôn Thiên mệt mỏi ngã vật ra đất, không nhúc nhích.
Bùi Giang Nam nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi, "Theo ta thấy, các ngươi vốn không cần đi theo, ở lại đế đô có phải tốt hơn không, đỡ phải phải bôn ba thế này."
"Không được."
Tôn Thiên bật dậy ngay, "Các ngươi đi làm chuyện đắc tội người, lại bỏ chúng ta ở lại đế đô, nếu tên chó má Đại Quốc Sư kia tìm chúng ta tính sổ thì làm sao?"
Khóe miệng Bùi Giang Nam giật giật, còn định cãi lại thì đã thấy Trần Mặc thở hắt ra một hơi, nói: "Tôn Thiên bọn hắn nói đúng, chúng ta một đường chạy tới cũng có chút mệt. Bùi huynh, lần này chúng ta đến Lâm Thành là để đối phó với thuộc hạ của Đại Quốc Sư, hơn nữa còn có thể sẽ gặp phải mai phục, nếu mà để trạng thái bây giờ đi nghênh địch thì không ổn. Nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không phải là chuyện gì quá đáng, dù sao thì ngồi mài dao cũng không làm chậm trễ việc đốn củi."
Trần Mặc nói cũng có lý. Dù Bùi Giang Nam tự nhận thực lực của mình ở toàn bộ Thiên Long Hoàng Triều đã đủ mạnh, nhưng sau khi biết thực lực của Ảnh Các và Thiên Phạt, hắn vẫn quyết định cẩn thận một chút.
"Phía trước không xa có một khách sạn, chúng ta tạm thời đến đó nghỉ ngơi một buổi tối, thế nào?"
Bùi Giang Nam đề nghị.
Trần Mặc khẽ gật đầu, có thời gian, có chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức, hắn còn gì vui hơn; còn hai người Trữ Hân và Lý Duyệt Duyệt đi theo hắn đương nhiên cũng không có ý kiến.
Năm người nhất trí, liền tăng nhanh bước chân, bỏ lại "da giòn tổ" hai người lộn xộn trong gió.
"Chờ đã a uy, sao lại không đợi chúng ta chứ? Nếu đám sát thủ kia tới tìm chúng ta gây sự thì làm sao?"
Tôn Thiên lập tức cuống lên, la ầm lên.
"Đừng la, bọn họ đang gấp rút lên đường, sao rảnh mà để ý đến chúng ta."
Tô Khả Khả cười khổ một tiếng, từ dưới đất ngồi dậy, rồi một tay nắm lấy vạt áo của Tôn Thiên, "Tôn Thiên, ta không đi nổi nữa, ngươi cõng ta."
"Ngươi cũng nghĩ đẹp đấy, sao không phải ngươi cõng ta?"
"Nhưng người ta là con gái mà."
Tô Khả Khả nũng nịu nói, Tôn Thiên lại làm ngơ, còn bắt chước giọng điệu trước, nói: "Ta cũng là con trai mà, sao không thấy ngươi cõng ta?"
Tô Khả Khả nghiến răng, tặng cho cái kẻ không hiểu phong tình này một cái liếc mắt thật dài, rồi giận dữ nói: "Tôn Thiên, chúng ta là cộng sự bao nhiêu năm nay rồi, ngươi nhường ta một chút không được sao?"
"Nhường ngươi? Cũng được, đưa tiền đây."
Tôn Thiên xòe tay phải ra, đứng từ trên nhìn xuống Tô Khả Khả đang ngồi bệt dưới đất, đắc ý nói.
"Đòi tiền thì không có, muốn người thì lại có."
"Phi, ta mới không cần người ngươi đâu, chẳng đáng tiền."
"Ngươi nói cái gì?"
Tô Khả Khả trợn mắt phượng, lập tức bật dậy, rồi nhảy phắt ra sau lưng Tôn Thiên, hai tay ôm lấy cổ hắn, hận hận cắn một cái vào vai hắn.
"Tê..."
Tôn Thiên hít sâu một hơi, đau đớn giậm chân, "Tô Khả Khả, ngươi xuống cho lão tử!"
"Không xuống, ai bảo ngươi nói ta như vậy. Trừ khi ngươi cõng ta đi."
"Ngươi cắn ta còn đòi ta cõng ngươi? Tô Khả Khả, nếu ngươi không xuống thì lão tử không để yên cho ngươi."
Mấy người Trần Mặc đi chừng một khắc đồng hồ thì cuối cùng cũng đến một khách sạn vắng vẻ.
Khách sạn không lớn, từ cửa bước vào, có thể nhìn hết toàn bộ đại sảnh. Mấy bộ bàn vuông rượu, ghế dài được xếp ngay ngắn, cầu thang cũ kỹ dẫn lên lầu hai. Tại quầy còn có một người phụ nữ trung niên mập mạp, tay 'lạch cạch' gẩy bàn tính, xem ra hẳn là lão bản nương.
Trong quán chỉ có một gã sai vặt, nhưng lại là một ông lão, râu tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn. Ông ta đã bảy, tám mươi tuổi, nhìn như nửa thân đã ở trong quan tài rồi mà vẫn còn tất bật thu dọn khắp nơi trong khách sạn.
Thấy Trần Mặc bọn người, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi rói, "Các vị khách quan muốn nghỉ chân hay là ở trọ?"
Bùi Giang Nam lạnh nhạt đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt liếc qua ông lão, rồi hờ hững đáp: "Ở trọ."
"Được, mời khách quan lên lầu hai."
Ông lão tuy nhìn có vẻ lớn tuổi nhưng giọng nói lại rất vang, như chuông, vang vọng khắp khách sạn.
"Không, không cần vội, đã có dịp đến khách sạn nghỉ ngơi thì sao có thể không ăn một bữa cho ngon chứ. Lão đầu, cho lên ít rượu ngon thịt ngon."
Trần Mặc nhẹ nhàng khoát tay, tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống, mắt đảo quanh một lượt, rồi dừng lại trên người một thanh niên ngồi ở nơi hẻo lánh.
Thanh niên mặc một bộ thư sinh bào màu xanh nhạt, đầu đội nón thư sinh màu xanh nhạt, ngũ quan tuấn tú, nhưng hai hàng lông mày lại có vài phần tà khí. Tay hắn ôm một cây đàn dài cũ kỹ, cổ kính, thậm chí còn có chút bụi bám ở trên. Các ngón tay thon dài lướt qua dây đàn, trên mặt lộ vẻ say mê.
Trần Mặc lại quay sang nhìn lão bản nương ở quầy. Thân hình bà ta mập mạp, trông như một bà chủ giàu có bình thường, nhưng động tác gảy bàn tính trên tay lại mang theo vẻ quỷ dị; bà ta có vẻ tập trung vào sổ sách, nhưng đôi mắt lại không ngừng đảo qua trên người bọn họ.
Bùi Giang Nam đi theo Trần Mặc ngồi xuống, mỉm cười, nói: "Trần huynh có vẻ có hứng thú, là phát hiện ra điều gì sao?"
"Bùi huynh cũng là người biết chuyện, đâu cần ta phải nói nhiều."
Trần Mặc khẽ cười một tiếng, tùy ý vẫy tay, ông lão kia cười hề hề nhanh nhẹn đi tới, "Khách quan có gì phân phó?"
Trần Mặc trên dưới quan sát ông lão, vẻ mặt quen thuộc khiến hắn cũng không khỏi thầm cười trộm, xem ra ba trăm năm trôi qua, đối phương đã không nhận ra hắn nữa rồi. Chỉ có điều, hắn lại tò mò, ông lão sao lại lưu lạc đến tận đây.
"Ta đói bụng, lên cho ta ít thịt ăn."
"Thịt? Xin hỏi khách quan muốn ăn loại thịt gì, thịt bò, thịt heo hay là yêu thú..."
"Thịt rồng, có không?"
"Khách quan nói đùa rồi, thịt rồng này thì ta làm sao mà tìm ra cho ngài được."
Ông lão rõ ràng là bị Trần Mặc hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy mà sửng sốt, thế gian này Chân Long chưa từng xuất hiện, nhưng những yêu thú mang danh rồng thì ngược lại có không ít.
"Chẳng phải chỗ các ngươi có rồng đấy sao, Thiết Chỉ Phi Long."
Trần Mặc cười vui vẻ một tiếng, vừa dứt lời, sắc mặt ông lão biến đổi hẳn, trong đôi mắt đều là sát ý lạnh lẽo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận