Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 61: Đơn giản thô bạo (length: 8008)

"Chạy trốn a"
Trần Mặc nhìn chỗ đất trống trơn trước mắt, liền buông hòn đá trong tay xuống, liếc nhìn sang chỗ khác, chỉ thấy trải qua một hồi giao chiến, Ninh Hân và Lý Duyệt Duyệt hai nàng đã chế trụ tên đàn ông gầy gò.
Ba người tuy rằng một mực ở trong chiến đấu kịch liệt, nhưng ý nghĩ vẫn không ngừng chú ý tới chiến trường của Trần Mặc bên này, Ninh Hân và Lý Duyệt Duyệt lo lắng an nguy của hắn, còn tên đàn ông gầy gò thì chờ đợi Tiêu Thiên Dịch đến giúp.
Nhưng khi Trần Mặc chiến thắng, sắc mặt tên đàn ông gầy gò liền thay đổi hẳn, đánh hai người bọn họ còn có chút gắng gượng, đừng nói là phải thêm một người có thể thắng Tiêu Thiên Dịch.
Trong khoảnh khắc thất thần, khiến hắn sơ hở trăm chỗ, hơi không chú ý liền bị Ninh Hân thân kinh bách chiến nắm lấy cơ hội chém một đao vào người, trong lòng đại loạn.
Lý Duyệt Duyệt thừa cơ đón đánh liên tiếp chém vài đao, cuối cùng mới bắt được tên đàn ông gầy gò.
"Kết thúc rồi"
Lý Duyệt Duyệt thở hổn hển một hơi, cắm ngược trường đao trong tay xuống đất, Ninh Hân thở dốc ổn định thân hình, trải qua nhiều trận chiến đấu như vậy, thể lực của nàng đã tiêu hao rất nhiều, nếu tiếp tục chiến đấu nữa, thân thể nàng e là không chịu nổi.
Trần Mặc bước nhanh về phía trước, để huyết hồng cổ trùng xử lý thi thể, sau đó cùng hai người hàn huyên vài câu.
Trong lúc nói chuyện, sương mù bốn phía đã nhạt đi không ít, mơ hồ bọn họ còn thấy ở một phương hướng nào đó có ánh đỏ lóe lên, nhưng ngay sau đó đã biến mất.
"Kia là vật gì vậy, sao đột nhiên lại biến mất?"
Lý Duyệt Duyệt chỉ vào nơi hồng quang biến mất, nghi ngờ hỏi.
"Chẳng phải lúc nãy Ninh Hân đã nói rồi sao, bọn chúng muốn hiến tế mấy vạn dân chúng ở cái thành Lâm này, đã vậy thì thành Lâm này chính là một tế đàn khổng lồ, hồng quang hẳn là vật tế đàn; nhưng kẻ khởi động tế đàn đã bị ta giết rồi, hồng quang tự nhiên biến mất, còn sương mù bốn phía bắt đầu nhạt đi, ta đoán cũng là do tên kia gây ra... Nếu tên kia trốn từ trong thành ra thì hẳn là đã gặp Bùi Giang Nam rồi, không biết tình hình bên trong như thế nào, chúng ta mau vào xem một chút đi."
Trần Mặc thu hồi huyết hồng cổ trùng, quay sang nói với hai nàng bên cạnh.
"Nhưng mà tỷ Hân nàng..."
Lý Duyệt Duyệt có chút lo lắng nhìn Ninh Hân, nàng đã trải qua hai trận chiến, trên người có không ít vết thương, nếu như miễn cưỡng đi đường thì e là vết thương sẽ càng nặng thêm.
"Ta, ta không sao..."
Ninh Hân xua tay, gắng gượng nói.
"Không cần miễn cưỡng, chúng ta cõng ngươi đi là được."
"Đúng, tỷ Hân đã nói, lúc cần thiết là có thể dựa vào đồng bạn, chúng ta chính là hậu thuẫn vững chắc của tỷ."
Lý Duyệt Duyệt cất đao vào bao, nói chắc như đinh đóng cột, tiếp đó, ánh mắt của nàng nhìn về phía Trần Mặc, hắn cũng đang nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau, Lý Duyệt Duyệt hơi sững sờ, giơ ngón tay lên chỉ mình, "A? Ngươi muốn để ta cõng à?".
"Chẳng lẽ còn muốn ta cõng? Sao vậy, ngươi ghét bỏ tỷ Hân à?"
"Không không không, không có, không có mà."
Lý Duyệt Duyệt vội xua tay, lẩm bẩm trong miệng, "Không phải chính ngươi nói muốn cõng sao, sao lại để ta cõng?".
Nói thì nói vậy, nhưng Lý Duyệt Duyệt vẫn là rất ngoan ngoãn cõng Ninh Hân đang bị thương lên.
Trần Mặc dẫn đường tiến về phía thành Lâm, vì sương mù đã tan, tầm nhìn tăng lên, lại thêm có cảm giác phương hướng, ba người rất nhanh đã đến thành Lâm.
"Sương mù tan rồi, hồng quang cũng không còn, Bùi đại nhân, ta đoán chắc là tên vừa chạy kia đã bị người giết."
Cao Thiên Lang nhìn khắp bốn phía, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Sắc mặt ngưng trọng của Bùi Giang Nam thoáng chuyển tốt hơn, bởi vì tên áo đen kia mà hắn lo lắng không thôi, thậm chí đã rơi vào tình thế lưỡng nan.
Đảm bảo ba ngàn người hay là đảm bảo mấy vạn người, vấn đề này khiến hắn đau đầu, trong nhất thời không thể nào đưa ra phán đoán chính xác.
Thế nhưng, đối diện với tình cảnh này, tên áo đen đang nằm dưới đất nhướng mày, "Tại sao lại như thế, tại sao lại như thế, người của chúng ta rải rác khắp toàn bộ thành Lâm, các ngươi làm sao có thể giết được bọn chúng?".
"À, ngươi có phải quá tự tin rồi không? Các ngươi có thể có người ở bên ngoài thành, chúng ta không thể có người ở bên ngoài thành chắc, Trần Tam Táng bọn họ vẫn chưa vào thành đâu, nói không chừng người của các ngươi chính là bị bọn họ giết."
Cao Thiên Lang hưng phấn nói.
Bùi Giang Nam khẽ gật đầu, xem ra hiện tại thì cách nói của Cao Thiên Lang là đáng tin nhất, nếu không phải Trần Mặc ra tay thì nguy hiểm của thành Lâm sao có thể dễ dàng giải trừ như vậy.
"Tiếp theo, hết thảy đều kết thúc."
Bùi Giang Nam thở dài một hơi, rồi quay sang nhìn Cao Thiên Lang, "Đi thông báo cho dân chúng, nhanh chóng rút khỏi thành Lâm..."
"Ngươi dám?"
Tên áo đen lớn tiếng nói: "Chỉ cần ngươi dám cho dân thành Lâm đi ra ngoài, ta lập tức khiến cho ba ngàn máu cổ dưới đất trồi lên, đến lúc đó, nơi này cho dù không chết mấy vạn người thì cũng sẽ chết ba ngàn người."
Hai tay Bùi Giang Nam nắm thành quả đấm, cắn chặt răng, hai mắt mang theo lửa giận vô tận, gắt gao trừng mắt vào tên áo đen tựa như cừu non đang chờ làm thịt, giờ phút này hắn lại không còn cách nào.
"Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua? Ta có thể cho ngươi một con đường sống, chỉ cần ngươi chịu buông tha cho dân chúng trong thành này, ta tuyệt đối không giết ngươi."
"Ha, từ khi vào thành bắt đầu, ta đã không muốn sống, đã không thể hoàn thành nhiệm vụ mà chủ tử giao phó, vậy cho dù ta có sống sót trở về, ta cũng không có mặt mũi nào gặp ngài ấy..."
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Bùi Giang Nam gần như gào lên giận dữ.
"Chờ đấy, hãy ngoan ngoãn chờ cho ta, cái gì cũng không cần làm."
Tên áo đen dặn dò từng chữ một.
Tuy rằng người khởi động tế đàn đã chết, nhưng hắn tin rằng, chủ tử của hắn nhất định sẽ phái người đến tiếp tục, chỉ cần kéo dài được thời gian thì kế hoạch của bọn chúng sẽ không thất bại.
Bùi Giang Nam cũng đoán được ý nghĩ của đối phương, quay đầu nhìn dân chúng trong thành, sắc mặt lại biến đổi liên tục, nội tâm đau khổ và dày vò, ba ngàn dân chúng cùng với mấy vạn dân chúng, hắn không muốn bỏ ai cả.
Nhưng hôm nay, nếu như không nhanh chóng đưa ra quyết định, đợi viện binh của đám người áo đen kia đến, thì tính mạng của toàn bộ dân thành Lâm sẽ khó bảo toàn.
Xem ra, chỉ có thể từ bỏ một bộ phận sinh mệnh mà thôi.
Bùi Giang Nam siết chặt tay thành quyền, gian nan lên tiếng, "Cao Thiên Lang, nghe lệnh ta..."
"Bùi huynh!"
Một tiếng gọi, khiến Bùi Giang Nam đang bị giày vò không khỏi sững sờ, hắn ngước mắt nhìn về phía xa, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết tại sao, khi thấy Trần Mặc xuất hiện, hắn lại tự nhiên sinh ra một cảm giác an toàn.
"Trần huynh!"
Bùi Giang Nam bước nhanh về phía trước, sau khi chào hỏi Trần Mặc, liền lập tức kể hết tình hình trước mắt cho hắn biết.
"Ha ha, Bùi huynh không cần lo lắng, những tên kia đã bị chúng ta đánh cho chạy rồi, ta đoán là chúng không dám đến hiến tế dân chúng trong thành nữa đâu, chỉ cần chúng ta có thể tìm được người khởi động tế đàn rồi phá hủy nó, nếu bọn chúng muốn ra tay lần nữa, sẽ phải mất không ít thời gian, trong thời gian ngắn, chúng không dám làm như vậy đâu."
"Nhưng mà ba ngàn dân chúng trong thành này..."
"Ý của huynh là, hắn đang nắm trong tay ba ngàn máu cổ dưới đất, có thể tùy thời cho chúng xuất hiện, coi như giết hắn rồi cũng chẳng ích gì, đúng không?"
"Phải."
Bùi Giang Nam trịnh trọng gật đầu, nếu không phải vậy, hắn cũng sẽ không khó xử đến thế.
Vừa dứt lời, đã thấy Trần Mặc khẽ gật đầu, sau khi nói một câu "Ta đã biết" liền lập tức đi đến trước mặt tên áo đen đang nằm trên đất, rồi năm ngón tay chụp xuống dưới, xé toạc đan điền của đối phương móc ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận