Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 50: Ngươi ta tất cả quân cờ (length: 7846)

Tại một nơi nào đó ở tầng thứ hai trong rừng núi, một trận chiến đấu im ắng kết thúc.
Viện trưởng Phi Vân Viện Tống Vân Phi mặc trường bào trắng bạc cùng Thái Thượng trưởng lão Tống Trung đứng đối mặt nhau, phía trước bọn họ là bảy người mặc áo bào đen, tay cầm trường kiếm giống nhau.
"Xem tâm tư của các ngươi, dường như không muốn giao chiến với chúng ta lắm."
Thủ tọa của Ẩn Long Thất Kiếm bước lên phía trước một bước, trong đôi mắt mang theo chút dò xét.
Tống Trung cười ha hả, "Các ngươi giao chiến với chúng ta, cũng phải xem trước một chút, vì sao muốn đánh nhau với chúng ta, là muốn tiêu diệt chúng ta, hay là vì chí bảo bất hủ?".
"Lời này của ngươi có ý gì?"
Thủ tọa dẫn đầu Ẩn Long Thất Kiếm nhíu mày, sắc mặt có chút khác thường, hắn liếc nhìn sang bên cạnh, đột nhiên, con ngươi của hắn bỗng co lại.
"Phong ma kiếm không ở chỗ này."
Dứt lời, Ẩn Long Thất Kiếm đều giật mình, sau đó nghe theo hiệu lệnh của thủ tọa, mọi người không do dự nữa, lập tức xuất phát, rời đi nơi này.
"Sư tôn, bọn chúng đây là đi tìm phong ma kiếm, nếu để cho chúng có được..."
Vẻ mặt Tống Vân Phi lập tức lộ ra lo lắng.
Tống Trung cười ha hả, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Phong ma kiếm không dễ lấy như vậy, dù sao còn có Trần Mặc bọn chúng ở đây, chúng ta chỉ cần đợi một chút, chờ thời cơ thích hợp".
"Sư tôn, ta không hiểu, lúc trước Trần Mặc bọn chúng giao đấu với người cầm phong ma kiếm, người gấp gáp xuất thủ như vậy chính là vì có được nó, bây giờ, tại sao lại không nóng nảy rồi?"
Tống Vân Phi khó hiểu hỏi.
Tống Trung khẽ lắc đầu, "Lúc trước gấp rút xuất thủ, là vì người cầm kiếm kia lợi hại, nếu để cho Trần Mặc bọn chúng đánh nhau, chắc chắn hao tổn không nhỏ, đợi khi có được phong ma kiếm, cũng khó bảo toàn, dù sao, đám người Ẩn Long kia vẫn nấp trong bóng tối".
"Cho nên, sư tôn người vội ra tay, là vì..."
"Không sai, vừa rồi hai ta cùng nhau xuất thủ, đánh cho người cầm kiếm kia không còn sức chống trả, trên người còn bị thương nặng, lúc này, nếu Trần Mặc bọn chúng ra tay, nhất định dễ như trở bàn tay đem phong ma kiếm đoạt được".
Tống Vân Phi chợt hiểu ra gật gù, "Thì ra là thế, vẫn là sư tôn cao minh... Bất quá, Ẩn Long Thất Kiếm kia cũng không tầm thường Nhất phẩm, Trần Mặc bọn chúng coi như có thể thuận lợi đoạt được phong ma kiếm, cũng chưa chắc có thể bảo toàn nó."
"Không giữ được thì sao, cái đó phải xem vào chúng ta, ít nhất, sau chuyện vừa rồi, người của Ẩn Long đã lộ diện, tiếp theo, chúng ta chỉ cần bọ ngựa bắt ve".
Tống Vân Phi lập tức bừng tỉnh ngộ, vẻ mặt mừng rỡ, "Theo lời sư tôn, vậy chúng ta tiếp theo chỉ cần thừa dịp chúng giao đấu, thừa cơ đánh lén, liền có thể nhất cử hạ Ẩn Long Thất Kiếm..."
Nói xong, Tống Vân Phi hăng hái định bay về phía hướng mà Ẩn Long Thất Kiếm rời đi.
Nhưng vào lúc này, Tống Trung đã ngăn hắn lại.
"Không cần vội như vậy."
"Sư tôn, nếu chậm trễ, ta sợ đoàn người Trần Mặc thương vong thảm trọng, đến lúc đó chúng ta ra tay cũng thêm nhiều phiền phức."
Tống Trung khẽ lắc đầu, "Ngươi có biết, thể võ làm sao tấn thăng Nhị phẩm?".
Tống Trung bỗng nhiên chuyển chủ đề, Tống Vân Phi không khỏi ngây người, vội dừng bước lại, đứng bên cạnh ông ta, mong chờ nhìn chằm chằm.
"Sư tôn, lời này là có ý gì?"
Tống Trung chậm rãi bước về hướng Ẩn Long Thất Kiếm đã đi, mở miệng từ từ giải thích, "Thể võ từ Tam phẩm đến Tứ phẩm giống như một cái hào sâu, muốn đột phá, cần không chỉ là huyết khí đơn giản như vậy".
"Từ Tứ phẩm bước vào Tam phẩm, nhìn có vẻ dễ dàng, kì thực nếu không có Phá Ách Đan hỗ trợ, coi như đột phá, cảnh giới cũng không quá vững chắc, tùy thời có nguy cơ tụt cảnh giới".
"Trần Mặc rất thông minh, hắn sớm đã tìm đại năng luyện đan ẩn cư trên núi cổ, vì hắn luyện một viên linh đan, nếu ta đoán không sai, hẳn là Phá Ách Đan".
Tống Vân Phi khẽ gật đầu, "Trần Mặc cũng thật là thông minh, kỳ thực, ta để hắn có thể thuận lợi đột phá, không chỉ khi hắn bước vào Tứ phẩm thì chuẩn bị linh đan, mà đến khi hắn bước vào ngưỡng cửa Tam phẩm cũng chuẩn bị Phá Ách Đan rồi."
"Bất quá, hắn đã chuẩn bị trước, nên khiến cho tiên sinh không kịp đưa Phá Ách Đan cho hắn."
Tống Trung tán thưởng gật đầu, "Cho nên, từ đó, tiên sinh đã suy đoán hắn sớm đã nhận ra sự tồn tại của tiên sinh, việc hắn đi luyện đan trên núi cổ là muốn thoát khỏi sự khống chế của tiên sinh".
"Bởi vì tiên sinh đã giấu huyền cơ vào viên Phá Ách Đan đã chuẩn bị cho hắn, chỉ tiếc là không thể đưa ra, điều này dẫn đến kế hoạch tiếp theo của tiên sinh không thể thành công".
"Nhưng chuyện này, thì có liên quan gì đến chúng ta tranh đoạt phong ma kiếm?"
Tống Vân Phi càng lúc càng không hiểu.
"Chuyện này liên quan đến việc Tam phẩm tiến vào Nhị phẩm".
Tống Trung hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt có thêm vài phần phức tạp, "So với Tam phẩm, Nhị phẩm có khí huyết nồng đậm, thuần túy hơn, sự gia tăng khí huyết đòi hỏi thân thể phải cường tráng làm hậu thuẫn…"
"Trong ba trăm năm này, tiên sinh đã dùng đủ loại dược dịch ngâm cơ thể của Trần Mặc, thể chất của hắn sớm đã đạt đến thân thể Nhất phẩm, điều kiện tiên quyết để tấn thăng Nhị phẩm đã đạt được".
"Mà việc tăng lên khí huyết, ha ha, rất đơn giản, chỉ cần làm cho khí huyết trong cơ thể hắn đều ngưng tụ, bộc phát..."
"Sư tôn, ta không hiểu rõ lắm".
Tống Vân Phi không giấu diếm ý nghĩ của mình.
"Chính là sự phẫn nộ, để phẫn nộ làm cho đầu óc hắn mụ mị, khiến hắn mất lý trí, để hắn như một con thú mà chiến đấu, trưởng thành trong chiến đấu".
Tống Trung giải thích.
Con ngươi Tống Vân Phi đột nhiên co lại, đột nhiên như là nghĩ đến điều gì đó, "Chuyện này có chút tàn nhẫn, bất quá, tiên sinh thật sự coi trọng hắn, dĩ nhiên đang vì hắn trải đường".
"Con đường này, e rằng hắn không muốn đi, bất quá, trong thế cục này, Trần Mặc hắn cũng như ngươi và ta, chỉ có thể trở thành quân cờ trên bàn cờ."

Dưới sự phối hợp của Triệu Hổ, Long Chiến Thiên đã bị trọng thương, trong mấy chiêu ngắn ngủi, cũng đã bị hai người Trần Mặc đánh lui.
Không có phong ma kiếm, thực lực của hắn giảm mạnh, trong chớp mắt bị Trần Mặc đánh cho trọng thương ngã xuống đất, không còn sức đứng dậy.
Trần Mặc hai tay nắm chặt, hết lần này đến lần khác đấm vào đầu Long Chiến Thiên, không biết qua bao lâu, người kia máu thịt be bét, hắn thậm chí không thể cảm giác được đối phương còn thở hay không.
Triệu Hổ cứ vậy lẳng lặng đứng sau lưng Trần Mặc, hai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.
Trần Mặc nặng nề thở một hơi thô, mệt mỏi đứng dậy, nhìn Long Chiến Thiên đã chết đến không thể chết thêm kia, sát ý trong đôi mắt mới hơi giảm xuống, còn tức giận thì không chút nào suy giảm.
Trần Mặc quay người nhìn phía sau, Long Phi Vũ đã chết, nằm lặng im, thi thể đã rời nhau, ánh mắt hắn phức tạp, đủ mọi cảm xúc chất chứa trong lòng.
Ầm! Lúc này, phong ma kiếm vừa cắm ngược dưới đất bỗng tản ra ánh sáng đỏ lúc có lúc không, mặt đất bỗng nhiên vỡ ra, sau đó, mặt đất lún xuống tạo thành một cái hố sâu lớn, lập tức lưỡi kiếm hướng xuống dưới xuyên vào lòng đất.
Trần Mặc nhanh chân bước tới, cúi đầu nhìn miệng hang sâu thẳm như vực thẳm kia, chau mày.
Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp! Đột nhiên, bảy bóng người xuất hiện bao vây Trần Mặc hai người.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận