Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 138: Không lưu tiếc nuối (length: 7599)

Trương Long làm thị vệ ở phủ họ Trần, là vì được bảo vệ cho vị tiên tử tỷ tỷ kia của hắn.
Chuyện đời của Trương Long bất tri bất giác cũng bị nhiều người biết đến, không biết từ lúc nào, bên ngoài đã lan truyền, hắn là một hiệp khách mang kiếm gỗ du ngoạn Cửu Châu, vì nghèo đến mức không có cơm ăn, đói lả người ở đầu đường.
Cuối cùng, chính là tiểu thiếp của nhà họ Trần cho hắn một bát cơm, để hắn có thể sống tiếp, để cảm tạ, Trương Long liền ở lại làm thị vệ cho nhà họ Trần.
Mặc kệ bên ngoài nói thế nào, Trương Long chỉ cần có thể ở bên cạnh tiên tử tỷ tỷ, dù là bảo vệ nàng cả một đời, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Tiên tử tỷ tỷ đối với Trương Long cũng rất tốt, có đồ ngon hay thứ vui đều mang cho hắn, Trương Long đương nhiên cũng vui vẻ ở cùng tiên tử tỷ tỷ, nếu như có thể như vậy cả đời thì tốt biết mấy.
Bất quá, ở trong phủ họ Trần này, hắn cũng có những chuyện không vui, ví dụ như, gặp phải gia chủ nhà họ Trần kia.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, Trương Long luôn có một loại xúc động muốn giết người.
Chỉ có điều, lại bị tiên tử tỷ tỷ mắt tinh thấy được, liền lập tức răn dạy hắn một phen.
Trương Long cũng liền không dám làm càn quá mức.
Còn có chính là đứa con trai của tiên tử tỷ tỷ, tên gọi Trần Mặc.
Tiểu quỷ đầu đó, mỗi lần hắn cùng tiên tử tỷ tỷ trò chuyện thì, nó đều sẽ chạy tới quấy rối, tiên tử tỷ tỷ lại phải tốn thời gian để dỗ nó.
Trương Long rất ghét Trần Mặc, bởi vì, nó sẽ tranh giành tiên tử tỷ tỷ với mình, cũng bởi vì, nó là con trai của gia chủ nhà họ Trần.
Ngoài hai người này ra, Trương Long sống ở nhà họ Trần cũng coi như không tệ, ít nhất, có thể ở cùng với tiên tử tỷ tỷ của mình.
Lúc đầu cứ ngỡ, hắn có thể làm bạn với nàng cả một đời.
Nhưng một năm sau, một trận bệnh nặng đột ngột ập đến, lại khiến cho vị tiên tử tỷ tỷ luôn tràn đầy tinh thần kia ngã bệnh.
Nghe nói, năm đó Trần phụ cũng mắc phải loại bệnh này, nên mới qua đời.
Trên dưới nhà họ Trần sau khi biết chuyện này, đều tránh né hết, đặc biệt là gia chủ nhà họ Trần kia, không những không thèm gặp mặt tiên tử tỷ tỷ nữa, thậm chí còn không chịu chi tiền mời đại phu.
Trương Long tiêu hết tất cả tiền bạc của mình đi tìm đại phu, còn vị Phúc bá có chút hiểu biết về y thuật thì lại lục lọi hết các sách cổ.
Cuối cùng, bọn họ vẫn không thể nào cứu được tiên tử tỷ tỷ.
Một đêm trước khi lâm chung, tiên tử gọi ba người thân quen nhất của mình đến trước mặt, từng người dặn dò chuyện hậu sự của mình.
Phúc bá lớn tuổi tựa như đã nghĩ thông suốt, ngồi im lặng ở một góc, còn vị tiểu nhi tử thì khóc không thành tiếng ở bên cạnh.
Tiên tử tỷ tỷ nhìn Trương Long chằm chằm, nhẹ nhàng nâng bàn tay đã không còn nhiều sức lực, Trương Long vội vàng tiến lên nắm chặt tay tiên tử tỷ tỷ, có chút lạnh băng, giống như một cỗ thi thể.
"Tiểu quỷ đầu, ta, ta có lẽ không trụ nổi nữa rồi, lời hứa khắc kiếm cho ngươi còn chưa hoàn thành, tỷ tỷ sợ là thất hứa mất rồi".
Nghe được câu này, nước mắt Trương Long tuôn trào, nhẹ nhàng nắm lấy tay tiên tử tỷ tỷ, cố gắng an ủi nàng không sao, nàng nhất định có thể sống sót.
Tiên tử tỷ tỷ lại nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta biết, ta không chịu đựng được, cha năm đó cũng là như vậy, Trương Long à, trước khi tỷ tỷ nhắm mắt, hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện".
"Tỷ tỷ cứ nói, chỉ cần là chuyện tỷ tỷ nhờ ta, dù phải đánh cược mạng sống, Trương Long cũng nhất định sẽ hoàn thành".
Ánh mắt Trương Long kiên định.
Tiên tử tỷ tỷ dường như dùng hết chút sức lực cuối cùng, vui mừng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía vị tiểu nhi tử đang khóc sưng cả mắt ở mép giường, "Mặc nhi, nhờ cậy ngươi..."
Vừa dứt lời, tiên tử tỷ tỷ tay nhẹ rũ xuống, hơi thở trên người cũng theo đó đoạn tuyệt.
Còn tâm của Trương Long, dường như cũng theo vị tiên tử tỷ tỷ yêu quý nhất mà đi...
Tiên tử tỷ tỷ mất rồi, nhân sinh của Trương Long, dường như cũng không còn gì đáng trông đợi nữa.
Hắn có thể tùy thời rời khỏi nhà họ Trần tiếp tục đi lang bạt Cửu Châu, cũng có thể tìm một thanh kiếm tự sát để cùng tiên tử tỷ tỷ rời khỏi nhân thế.
Dù chọn loại nào, đối với hắn cũng không có gì đáng kể.
Nhưng, lời trăn trối trước khi qua đời của tiên tử tỷ tỷ, hắn không dám quên.
Trần Mặc, phải chiếu cố cho tốt nó.
Trương Long không thích Trần Mặc, thậm chí có thể nói là ghét nó.
Bởi vì nó là con trai của gia chủ nhà họ Trần.
Chỉ là vì một câu nói của tiên tử tỷ tỷ, Trương Long mới ở lại phủ họ Trần, cái nơi mà đối với tiên tử tỷ tỷ chứa đầy ký ức không tốt này.
Trương Long luôn ở bên cạnh Trần Mặc, thái độ đối với nó rất lạnh nhạt, cho dù nó bị hai vị ca ca kia bắt nạt từ nhỏ, hắn cũng làm ngơ.
Hắn không cần phải chiếu cố Trần Mặc tốt đến mức nào, chỉ cần, để cho nó sống sót là được rồi.
Bất quá, về sau có một ngày, nhị ca của Trần Mặc vì Trần Mặc làm một chuyện nhỏ khiến hắn không vui, liền tuyên bố muốn giết nó.
Trương Long trong lòng không muốn quản, nhưng thấy Trần Quảng tên kia thật sự định giết Trần Mặc, hắn không thể không ra tay.
Kết quả hắn cứu được Trần Mặc, nhưng vì vậy mà đắc tội với Trần Quảng.
Để trừng phạt hắn, Trần Quảng cùng cha muốn Trương Long, để hắn làm thị vệ bên ngoài của mình, kỳ thật, hắn chẳng qua muốn cho hắn làm bao cát thịt, mỗi ngày đánh hắn thôi.
Nhân sinh của Trương Long đã chết lặng, đối với hắn mà nói, cuộc sống như thế nào cũng không có gì khác biệt quá nhiều, bị đánh thì cứ bị đánh thôi.
Trương Long cảm thấy, nhân sinh của mình, hẳn là sẽ kết thúc như thế, mỗi ngày sống vô vị bị người đánh, sau đó cẩn thận quan sát Trần Mặc, đừng để nó bị giết, chỉ cần đợi ngày nào mình chết đi, cuộc sống như cứt chó này cũng sẽ kết thúc.
Cho đến, ngày hôm đó tại đại điện trước phủ họ Trần, gia chủ nhà họ Trần đuổi Trần Mặc ra khỏi nhà họ Trần...
"Trần Mặc trước khi đi, đòi ta một người"
"Chỉ cần một mình ngươi"
Một khắc này Trương Long hoảng hốt, hắn không rõ, cái vị Tam thiếu gia mà hắn không thích nhất đó, vì sao trong số võ giả mạnh mẽ ở trên dưới phủ họ Trần lại không chọn ai, hết lần này tới lần khác lại chọn mình, một võ giả Cửu phẩm này.
Đừng nói là hắn chọn không được Thất phẩm, nhưng Bát phẩm cũng dư sức, ít nhất cũng mạnh hơn hắn nhiều.
Trương Long hiếu kỳ... Trương Long nhịn không được tò mò hỏi Trần Mặc.
"Bởi vì ngươi lợi hại".
"Ta tin tưởng tương lai ngươi nhất định sẽ có thành tựu lớn..."
Trong chốc lát, Trương Long tựa như thấy được lời mà vị tiên tử tỷ tỷ đã từng nói với hắn nhiều năm trước.
"Trương Long, tỷ tỷ tin tưởng ngươi, một ngày nào đó, ngươi sẽ trở thành Kiếm Tiên lợi hại nhất trên đời này".
Ký ức nhiều năm trước dần dần ùa về, trong lúc bất tri bất giác, Trương Long dường như thấy được vị tiên tử tỷ tỷ đã qua đời nhiều năm kia.
Khi hai người rời khỏi phủ họ Trần, khi Trần Mặc mang theo hắn mua một đống lớn linh thảo, rồi cuối cùng toàn bộ ném cho hắn.
Trương Long nhớ lại vị tiên tử tỷ tỷ luôn dành hết những thứ tốt đẹp cho hắn.
Năm đó nàng cũng là như vậy, bây giờ thiếu gia cũng như vậy.
Trương Long cười, là nụ cười vui vẻ, đồng thời cũng là nụ cười tự giễu.
Những năm này, hắn luôn chán ghét Trần Mặc, chính là vì, nó là con của gia chủ nhà họ Trần.
Nhưng, hắn như đã quên, Trần Mặc cũng là con của tiên tử tỷ tỷ mà.
Nhìn lại nửa đời trước của mình, đều là vì tiên tử tỷ tỷ mà sống, nhưng mà, lời hứa với nàng muốn trở thành Kiếm Tiên lợi hại nhất trên đời không thể nào hoàn thành, đến cả nàng mình cũng không bảo vệ được, tất cả đều là hối tiếc.
Tuổi già rồi a, không thể nào lại có hối tiếc nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận