Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 65: Liều chết một trận chiến (length: 8241)

Trần Mặc tình huống Long Phi Vũ cũng hơi có hiểu rõ, thực lực rất mạnh, nhưng nói thẳng ra chính là dựa vào bộc phát, một đợt bộc phát đánh không lại, vậy kế tiếp hắn cũng chỉ có chờ chết.
Nhưng, Trần Mặc mạnh thì có mạnh, tối đa cũng chỉ quanh quẩn ở Nhị phẩm, nhưng trước mắt tên lính gác kia thực lực rõ ràng ở trên Nhị phẩm.
Long Phi Vũ lo lắng Trần Mặc không phải là đối thủ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin kia, tất cả lời khuyên đều bị nàng nuốt vào bụng.
Trần Mặc sẽ không đánh trận không chuẩn bị, chỉ cần bắt đầu, đều trong lòng bàn tay của hắn.
Long Phi Vũ không cần phải nói nhiều nữa, đế quốc kiếm tuốt vỏ mà ra, dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Mặc, dặn dò: "Ngươi phải cẩn thận hơn".
Trần Mặc 'Ừ' một tiếng coi như đáp lại.
Long Phi Vũ thân hình như tinh linh trong rừng, ngay khi cuồng phong màu tím vừa dứt, đế quốc kiếm như linh xà cuồng vũ, nhẹ nhàng chạm vào luồng cuồng phong, sau đó 'Bộp' một tiếng, bị hất vào trong tay nàng.
Nhìn thấy cảnh này, thân hình cao lớn của tên lính gác kia khẽ run, trường kiếm trong tay lắc một cái, dường như tức giận bốc lên đầu, cao cao giơ kiếm vung lên.
"Đối thủ của ngươi là ta"
Vào khoảnh khắc này, Trần Mặc vung mạnh một kiếm, ngay khi tên lính gác kia vung kiếm, một kiếm nghênh đón.
'Rầm' một tiếng, hai kiếm chạm nhau, bắn ra tia lửa chói mắt, không gian đột nhiên rung động, mặt đất lại nứt ra mấy đường.
Hổ khẩu của Trần Mặc chấn động đến run lên, lùi về sau mấy bước, "Tên này, xem ra không chỉ có thực lực mạnh, khí lực cũng lớn đến kinh người, dù ta là thể võ, đánh cận chiến với hắn cũng không chiếm được lợi lộc gì".
Khí huyết từ đan điền không ngừng tuôn ra, tự biết đối thủ là kẻ gác cửa đáng sợ cỡ này, Trần Mặc không định giữ lại, Đại Bảo, Tiểu Bảo đều là sử dụng toàn lực, mà hắn cũng dự định liều chết đánh cược một lần.
Trận chiến này có thể nói là sinh tử chi chiến, nhưng, trên mặt Trần Mặc lại không có chút vẻ sợ hãi nào, ngược lại có chút hưng phấn.
Đặc biệt là khi hắn sử dụng Vẫn Không Phệ Ma Kiếm, loại cảm giác hưng phấn này càng thêm mãnh liệt, thậm chí, ý thức cũng dần dần hưng phấn, giống như nhập ma.
Khí huyết càng ít, thực lực càng mạnh, dường như tiến vào trạng thái điên cuồng.
Mười chiêu trôi qua, khí huyết của Trần Mặc còn lại không bao nhiêu, trạng thái điên cuồng khiến hắn khát khao chiến đấu, cho đến chết tại đây.
Giờ phút này, Trần Mặc đã không nhịn được há mồm thở dốc, thân thể có chút mất kiểm soát, trái lại kẻ gác cửa, trạng thái cũng không giảm sút nhiều, ngược lại vì Trần Mặc đang kéo dài thời gian mà bắt đầu tiến vào trạng thái cuồng bạo.
"Đến đi, chém giết đi, xem tiếp xuống, là ngươi chết hay ta chết"
Trần Mặc hai mắt đỏ ngầu, nhìn kẻ gác cửa trước mắt, tay cầm trường kiếm, khí thế hống hách, cười ha hả cuồng loạn.
Long Phi Vũ bỗng nhiên dừng tay, từ xa nhìn thấy trạng thái như vậy của Trần Mặc, trong lòng thầm kêu không ổn, bây giờ Trần Mặc thật sự nhập ma, nếu tiếp tục, chỉ sợ sẽ bất lợi cho hắn.
Trạng thái này hắn bất chấp sinh tử, khí huyết tiêu hao đến tận đây chắc chắn không còn bao nhiêu dư lực, thật muốn tiếp tục, hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
"Trần Mặc"
Long Phi Vũ dừng động tác trong tay, thử gọi Trần Mặc một tiếng, nhưng không có nhận được hồi đáp.
Lâm vào trạng thái điên cuồng, trước mắt hắn chỉ có đối thủ, kẻ gác cửa.
Xoẹt xoẹt... Bỗng nhiên, Trần Mặc nắm chuôi kiếm mọc ra gai nhọn sắc bén, đột nhiên xuất hiện khiến lòng bàn tay hắn không ngừng chảy máu, đôi mắt đỏ ngầu tiêu tan bớt, ánh mắt sau đó một khắc cũng trong suốt trở lại.
Bàn tay nhói đau, khiến ý thức của Trần Mặc khôi phục.
"Lại nhập ma sao?"
Trần Mặc khôi phục ý thức, thở hắt ra, ánh mắt mang thêm vài phần dịu dàng, lẳng lặng nhìn thanh cự kiếm đầy gai nhọn trong tay, "Đa tạ, nếu không ta thực sự toi mạng ở đây".
Cự kiếm dường như có linh tính, nghe Trần Mặc nói vậy, chuôi kiếm đầy gai nhọn lại khôi phục bình thường.
Trần Mặc liên tiếp lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách an toàn với tên lính gác, sau đó liếc nhìn Long Phi Vũ, "Ngạo Thiên huynh, khối không khí cho ta".
Long Phi Vũ hơi sững sờ, mới còn đang lo lắng cho Trần Mặc, giờ phút này thấy hắn khôi phục bình thường, lập tức tinh thần tỉnh táo, ném hết khối không khí gom được về phía Trần Mặc.
Kẻ gác cửa bước chân nhanh chóng, gần như thuấn di lao về phía Trần Mặc.
"Ngạo Thiên huynh!"
Trần Mặc hét lớn một tiếng, Long Phi Vũ lập tức hoàn hồn, đế quốc kiếm đột nhiên bay ra, một kiếm xuất, kiếm khí xông thẳng lên trời đột nhiên rơi xuống người tên lính gác.
Kẻ gác cửa đưa tay vung kiếm, khó khăn lắm đón lấy đòn đánh bất ngờ của Long Phi Vũ, thân hình cũng bị đánh lùi ra mấy trăm trượng, sắc mặt âm trầm, hung hăng vung kiếm về phía nàng.
Trần Mặc một tay nắm chặt khối không khí mà Long Phi Vũ gom được, không chút do dự, một hơi nuốt hết vào bụng.
'Ục' một tiếng, khối không khí kịch liệt cuồn cuộn ở bụng, giây sau, Trần Mặc chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, những khí huyết vừa tiêu hao cũng được bổ sung vào lúc này.
Không chỉ có hắn, ngay cả Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng vậy.
Ở xa, chỉ mới trải qua một chiêu ngắn ngủi, Long Phi Vũ đã bị đánh lui ra ngoài mấy trăm trượng, trong miệng đầy máu, sắc mặt tiều tụy.
Tên lính gác thừa thắng xông lên, một kiếm vung ra, muốn chém giết Long Phi Vũ tại chỗ.
"Mơ tưởng!"
Trần Mặc quát lớn một tiếng, một kiếm giơ cao, sương mù màu đỏ máu bao phủ toàn thân, "Liệt Không Huyết Vẫn".
Trần Mặc tích tụ lực lượng toàn thân trong một kiếm, vung mạnh về phía kẻ gác cửa, thấy thế, kẻ sau hoảng sợ giơ kiếm cản lại, 'Ầm' một tiếng, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị bị đánh bay ra ngoài.
"Thật mạnh!"
Một kiếm bất ngờ, khiến Long Phi Vũ suýt nữa gặp nạn không khỏi kinh hô một tiếng, nàng nhìn về phía Trần Mặc, mặt lộ vẻ ngưng trọng, "Đây là..."
"Mới để ngươi thu thập khối không khí, không chỉ giúp ta khôi phục trạng thái tốt nhất, đồng thời còn giúp thực lực ta tăng lên, những thứ này vốn là giúp tên kia mạnh hơn, nếu mới ngươi không đi thu thập, chúng ta sẽ càng đánh càng khó..."
Trần Mặc khẽ cười một tiếng, bắt đầu giải thích.
Long Phi Vũ bừng tỉnh ngộ nhẹ gật đầu, "Đã vậy, ta cũng nên thu thập cho mình mới đúng, không thể để một mình ngươi chiến đấu với hắn".
Trải qua một kiếm vừa rồi, hai mắt của Trần Mặc lại lần nữa biến thành màu đỏ sẫm, Long Phi Vũ lo lắng, nếu hắn thường xuyên như vậy, không chừng sẽ có lúc không thể khôi phục lại bình thường.
Trần Mặc định mở miệng khuyên nhủ thì đã thấy tên gác cửa bị đánh bay ở phía xa đã đứng lên, so với vừa rồi, hắn giờ phút này có chút chật vật.
Trường bào màu tím hư hỏng mấy chỗ, để lộ thân hình gầy gò, trên đó còn có mấy vết thương, dòng máu tím chảy ra từ vết thương, trường kiếm trong tay xuất hiện mấy vết rách nhỏ.
"A a a!"
Kẻ gác cửa giận dữ gào thét, dường như bị Trần Mặc chọc tức hoàn toàn, trường kiếm trong tay đột nhiên vung lên, không gian lại bị cắt ra một lần nữa, đòn đánh đáng sợ này lan từ dưới kiếm hắn đến tận trước mặt Trần Mặc hai người.
"Tới hay lắm!"
Trần Mặc cười ha hả, hai tay nắm chặt cự kiếm, định động thủ thì thấy tên gác cửa đang đứng trước mặt hắn đã biến mất không bóng dáng.
Long Phi Vũ giật mình, bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, quay đầu lại, thấy thân hình cao lớn kia không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Trần Mặc, trường kiếm theo đó đâm vào ót Trần Mặc.
"Trần Mặc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận