Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 68: Tiểu ma nữ (length: 7796)

"Ha ha, Bùi huynh, ngươi đang làm ta cười đấy à? Ngươi không biết nàng sao?"
Trần Mặc cười ha ha một tiếng, có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm Bùi Giang Nam, nói: "So với ngươi, ta với nàng xa cách thời gian còn lâu hơn, ta còn nhận ra, ngươi lại không nhận ra? Nàng là Tiểu Đậu Đinh mà, ban đầu ở trong nhà ta cái đứa trẻ con ấy..."
Nghe Trần Mặc nói vậy, Bùi Giang Nam lúc này mới tỉnh ngộ, đánh giá Tiểu Đậu Đinh từ trên xuống dưới, "Lúc trước ba vị cô nương ấy ở trong nhà Từ lão, ít khi ra ngoài, ta lại thường xuyên có công vụ phải làm, cũng chỉ có vài lần chạm mặt, nhất là cái cô Tiểu Đậu Đinh này, ta nhớ mười năm trước dáng người nàng chẳng cao thêm được chút nào, vẫn là bộ dạng con nít, không ngờ ba trăm năm sau, cuối cùng thì... A a a."
Đang nói, Bùi Giang Nam bỗng cảm thấy thân thể đau đớn toàn tâm, đau đến hắn nhăn nhó mặt mày, lăn lộn dưới đất.
Trần Mặc hơi sững sờ, rồi cảnh giác nhìn xung quanh, hắn còn tưởng rằng có địch tập, chưa kịp tìm ra kẻ địch đã thấy Tiểu Đậu Đinh bên cạnh cao ngạo lẩm bẩm một tiếng, "Để ngươi ăn nói hàm hồ."
"Ngươi làm hả?"
Trần Mặc kinh ngạc nhìn Tiểu Đậu Đinh, nàng không hề giấu diếm, trực tiếp gật đầu thừa nhận.
Lần này, Trần Mặc càng thêm kinh hãi, Bùi Giang Nam dù gì cũng là võ giả Tam phẩm, Tiểu Đậu Đinh có thể khiến đối phương đau đớn không muốn sống mà không chút hay biết, nếu nàng thực sự muốn giết người, chỉ sợ Bùi Giang Nam không thể nào tránh khỏi.
Không ngờ, trong ba trăm năm hắn rời đi, Tiểu Đậu Đinh lại phát triển đến mức khủng bố thế này.
"Nhanh thả hắn ra, đừng quên, lúc trước nếu không có Bùi huynh, chúng ta không biết chết bao nhiêu lần rồi."
Trần Mặc bất đắc dĩ nói, Tiểu Đậu Đinh lúc này mới miễn cưỡng vỗ nhẹ tay.
Bùi Giang Nam cảm giác toàn thân đau đớn dữ dội đột ngột biến mất, mồ hôi lạnh nhễ nhại, chật vật đứng dậy, kinh ngạc nhìn Tiểu Đậu Đinh.
Tiếng xấu của tiểu ma nữ đã vang danh khắp Cửu Châu đại lục, dù không đến mức ai ai cũng biết, nhưng cũng coi như có tiếng. Chỉ tiếc, danh tiếng này chẳng phải là tốt lành gì.
Bùi Giang Nam đã sớm nghe nói, đối với tiểu ma nữ này cũng có chút e ngại, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, tiểu ma nữ này lại là đứa trẻ đáng yêu ngày xưa được Trần Mặc nuôi trong nhà.
Sự chênh lệch này thật quá lớn, đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Thời gian đúng là dao mổ heo, thay đổi diện mạo con người, không chỉ vẻ bề ngoài mà cả bên trong cũng vậy.
"Sau này, đừng có vô cớ tra tấn người khác."
Trần Mặc bất lực giơ tay, cưng chiều xoa đầu Tiểu Đậu Đinh, tuy nàng đã lớn không ít, nhưng trong mắt hắn, Tiểu Đậu Đinh vẫn là một đứa trẻ.
Tiểu Đậu Đinh bĩu môi, có chút bất mãn, nghe nói ăn nhiều đồ vật có thể cao lớn hơn, từ khi gặp Trần Mặc, nàng liền liều mạng ăn, nhưng mười năm ấy, không những diện mạo không trưởng thành, ngay cả vóc dáng cũng chẳng lớn thêm, hai mươi tuổi vẫn như đứa trẻ sáu tuổi.
Cho nên, nàng rất ghét người khác nói mình nhỏ bé, nhất là lời của Bùi Giang Nam vừa rồi, chẳng khác nào xát muối lên vết thương của nàng.
Sau ba mươi tuổi, vóc dáng Tiểu Đậu Đinh có khá hơn chút, nhưng không đáng kể, năm nay hơn ba trăm tuổi, vẫn giống một cô bé la lỵ...
Vì vậy, Tiểu Đậu Đinh bắt đầu ghét bị người khác gọi là Tiểu Đậu Đinh, cứ hễ nghe thấy là nàng lại trừng trị một phen, đương nhiên, Trần Mặc là ngoại lệ, hắn là đặc biệt.
Còn có Liễu Vô Tâm cũng là ngoại lệ, vì nàng đánh không lại.
Tiểu Đậu Đinh ấp úng một lúc, bất mãn phun ra hai chữ "Thế nhưng", muốn phản bác Trần Mặc một chút, nàng tra tấn người đều có nguyên do cả, nhưng lại bị cái liếc mắt của hắn làm cho nghẹn lời, cúi đầu ngoan ngoãn đáp một tiếng "Dạ".
"Thế này mới ngoan chứ, nghe đây, sau này ở trước mặt ta, không có lệnh của ta, không được tùy tiện tra tấn người khác, nghe rõ chưa?"
"Vâng."
Tiểu Đậu Đinh khẽ gật đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, nói như vậy, chỉ cần không ở trước mặt ca ca, thì mình có thể tùy tiện tra tấn người đúng không...
Hắc, ta quả là một đứa bé thông minh.
Trấn an Tiểu Đậu Đinh xong, Trần Mặc mới chú ý, còn một người chưa giải quyết, vì chuyện của cô nhóc mà hắn dường như đã quên mất mối nguy to lớn này.
Trần Mặc quay người, đi đến chỗ Miêu Phi Vũ đang cứng đờ không thể cử động, quan sát người kia từ trên xuống dưới, "Tiểu Đậu Đinh, hắn không cử động được cũng là do ngươi gây ra đúng không?"
Tiểu Đậu Đinh nhanh nhẹn tiến lên, sau đó tranh công trước mặt Trần Mặc, nói: "Là do ta làm, ta phát hiện hắn muốn làm hại ca ca, nên liền khiến hắn không thể nhúc nhích, thế nào, ta giỏi không? ...Ca ca, tên này muốn hại ngươi, có muốn ta tra tấn hắn một phen, rồi sau đó giết hắn không?"
Tiểu Đậu Đinh dùng giọng điệu thản nhiên nói ra những lời tàn nhẫn, đôi mắt to tròn nhìn trong sáng vô ngần, chẳng hề giống như lời thiên hạ đồn về tiểu ma nữ.
"Ha ha, đến đây đi, giết ta đi, đừng khách sáo với ta."
Nghe Tiểu Đậu Đinh nói, Miêu Phi Vũ lập tức phấn khích.
Trần Mặc hừ lạnh một tiếng, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Miêu Phi Vũ, bất đắc dĩ nói: "Hắn đã dùng máu ta để thi triển chú thuật, giờ nếu làm hắn bị thương, thì ngay cả ta cũng sẽ bị ảnh hưởng."
"Chỉ là chú thuật thôi, ta biết cách giải."
Tiểu Đậu Đinh vỗ bộ ngực nảy nở của mình, quả quyết nói, "Tuy rằng ta chủ yếu tu luyện cổ thuật, nhưng vu thuật ta cũng biết không ít, chú thuật của hắn thuộc về vu thuật, dù biến hóa bao nhiêu cũng không rời khỏi bản chất..."
"Nhưng hắn là trường hợp đặc biệt, chú thuật của hắn là bẩm sinh, cả Cửu Châu đại lục, e là chỉ có Miêu Phi Vũ hắn mới biết loại chú thuật này."
Trần Mặc nói giọng thành thật.
Miêu Phi Vũ giật mình, hắn chưa hề nói tên mình, nhưng Trần Mặc lại biết, hơn nữa, hắn thậm chí còn biết chú thuật của mình là độc nhất vô nhị ở Cửu Châu đại lục, tên này rốt cuộc là thân phận gì, tại sao lại biết nhiều như vậy?
"Nếu ngươi thực sự giải được chú thuật thì cứ thử xem, nhưng giết người thì không cần thiết, ta còn muốn giữ lại mạng hắn."
Trần Mặc suy tư một lát rồi thành thật nói.
Chú thuật của Miêu Phi Vũ là độc nhất vô nhị ở Cửu Châu đại lục, nếu có thể tận dụng thì có thể giúp hắn giải quyết nhiều chuyện quan trọng, Diệp Lương Thần ngốc nghếch đã đưa người đến, vậy thì hắn cũng không thể lãng phí vô ích được.
Tiểu Đậu Đinh nghe vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó quơ quơ bàn tay nhỏ trắng nõn, một cái túi da hươu đỏ nhỏ liền xuất hiện trong tay, nàng nhẹ nhàng xắn tay áo, làm lộ ra trước ngực đường cong sâu thẳm.
Túi da hươu được mở ra, Tiểu Đậu Đinh lấy ra từ bên trong một loài côn trùng không rõ tên, sau đó thả lên người Miêu Phi Vũ, một lát sau, côn trùng lại bay trở về tay nàng.
"Được rồi."
Tiểu Đậu Đinh hài lòng gật đầu, rồi đấm thẳng vào sống mũi Miêu Phi Vũ, Trần Mặc thì không sao, Cao Thiên Lang cũng không sao, chỉ có người trong cuộc thì bị chảy máu mũi, kêu lên một tiếng thảm thiết.
"Tiểu Đậu Đinh, ngươi giỏi thật đấy."
Trần Mặc có chút kinh ngạc.
Tiểu Đậu Đinh nghe vậy, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, rồi nhanh chóng cúi đầu đến trước mặt Trần Mặc, vẻ mặt như một con mèo con đáng thương đang nũng nịu.
Trần Mặc bất đắc dĩ cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, trên khuôn mặt kiêu ngạo của tiểu ma nữ liền lập tức nở nụ cười ngọt ngào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận