Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 40: Vẫn là không có che giấu a (length: 7959)

"Hừ, ả đàn bà kia quả thật lợi hại, đối mặt với nhiều cao thủ như vậy của chúng ta, vậy mà vẫn sống đến bây giờ, bất quá, chỉ cần chúng ta kiên trì thêm một chút nữa, liền có thể bắt được nàng"
"Tốc chiến tốc thắng đi, không cần để nàng kéo dài quá lâu, nếu không đợi tiểu ma nữ trên đỉnh núi lấy được thánh cổ, vậy chúng ta sẽ phiền phức to"
"Không sai, tiểu ma nữ kia còn chưa có thánh cổ đã cao cường như vậy, một mình có thể đánh lui chúng ta, nếu để cho nàng lấy được thánh cổ, đến lúc đó, chính là tai họa của chúng ta"
. . .
Ở sườn núi, đám cao thủ của mười hai quật vây quanh Sở Nhược Mộng đang bàn tán ầm ĩ, đã bắt đầu rục rịch, chuẩn bị tiến hành đợt công kích cuối cùng.
Nhưng đúng lúc này, ở cuối đám người lại có một kẻ tâm tư đen tối, do dự lùi lại mấy bước.
Người này chính là quật chủ Đồi Núi Xanh của Hắc Sơn quật, cũng chính là quật chủ trong miệng Mộc Thu Ca và Mộc Lãnh Nguyệt.
Đồi Núi Xanh có ý định riêng của mình, lần này đến cướp thánh cổ, hắn nhất định phải có được, nhưng nếu hao tổn quá nhiều sức ở đây, vậy khi lên tới đỉnh núi, chắc chắn không thể nào tranh giành với cao thủ của các quật khác.
Con người ai cũng có tư tâm, huống chi Đồi Núi Xanh lại là một kẻ mang tư tưởng ích kỷ đến tột cùng.
Khi lớn tiếng nói sẽ cùng nhau bắt Sở Nhược Mộng, hắn đã nghĩ là, cố gắng ít ra sức, thậm chí không ra sức, sau đó lên đỉnh, một mình hắn có dư lực nhiều nhất, vậy khả năng đoạt được thánh cổ là cao nhất.
Đồi Núi Xanh đang suy nghĩ, bỗng nhiên, một bóng người lướt qua bên cạnh hắn một cách im ắng, tốc độ cực nhanh, nhưng hắn vẫn phát hiện được nhờ mắt tinh.
Không sai, bóng hình này thật sự quá quen thuộc.
Mộc Thu Ca. Một người mà dù trong mơ, Đồi Núi Xanh cũng khao khát có được.
Đồi Núi Xanh vội vàng quay đầu nhìn về phía bóng người kia, thấy Mộc Thu Ca đang vội vàng chạy về chân núi.
"Đứng..."
Đồi Núi Xanh định mở miệng, chợt dừng lại, hai tay che miệng, sau đó quay đầu nhìn phía sau, thấy mọi người không phát hiện mình, hắn liền xoay người đuổi theo bóng hình kia.
Khoảng một khắc sau, hai người đi trước đi sau khá lâu, quay đầu nhìn ngọn núi phía sau, khoảng cách đã rất xa, coi như có chiến đấu ở đây, cũng không khiến cho bọn họ chú ý.
Đồi Núi Xanh dứt khoát lên tiếng, "Mộc Thu Ca, ngươi đứng lại đó cho ta".
Nghe vậy, Mộc Thu Ca đang vội vàng bỏ chạy mới dừng lại, quay người nhìn về phía Đồi Núi Xanh.
Đồi Núi Xanh ngạo nghễ quan sát Mộc Thu Ca từ trên xuống dưới, sau đó giật mình, "Ngươi, ngươi... ngươi là Mộc Thu Ca?"
Mộc Thu Ca trước mắt đã thay đổi rất nhiều, không còn là vẻ ngoài tươi tắn rạng rỡ trước kia, hơn nữa khuôn mặt cũng lộ vẻ gầy gò, không chỉ có vậy, trên khuôn mặt tái nhợt còn đầy những vết thương, lại sưng đỏ cả lên.
Nếu không phải nhờ cổ trùng trên người ngửi được khí tức của Mộc Thu Ca, Đồi Núi Xanh còn tưởng rằng mình nhận lầm người.
"Quật... quật chủ, là ta"
Mộc Thu Ca cúi đầu, khẽ đáp một tiếng.
"Thật sự là ngươi"
Đồi Núi Xanh cười lạnh một tiếng, "Ngươi thật đúng là khiến ta dễ tìm a".
Nói rồi, Đồi Núi Xanh từng bước một đi về phía Mộc Thu Ca, còn cô thì lộ vẻ sợ hãi, lùi về sau vài bước.
"Đến ta ra tay rồi"
Ở xa trong rừng, thấy cảnh này, Trần Mặc cười, đột nhiên đứng dậy, đi về phía Mộc Thu Ca.
"Ngươi..."
Thấy vậy, Mộc Lãnh Nguyệt vốn luôn đi bên cạnh Trần Mặc, thần sắc hơi biến đổi, lo lắng nói: "Ngươi định làm gì vậy, vậy ta có phải cũng phải đi theo ngươi không?".
"Không, ngươi không cần, ta sẽ không làm gì quật chủ của các ngươi, còn về phần ngươi, cứ đợi đã, chờ một chút, có lẽ không cần ta lên tiếng, chính ngươi sẽ tự xuất hiện thôi".
Dứt lời, Trần Mặc bước nhanh xông ra, lúc Đồi Núi Xanh chạy tới trước mặt Mộc Thu Ca, lập tức quát lạnh: "Dừng tay".
Nghe vậy, Đồi Núi Xanh chợt dừng lại, Mộc Thu Ca cũng không khỏi ngẩn người, sau đó như nhìn thấy cứu tinh, hào hứng chạy về phía Trần Mặc.
Đồi Núi Xanh biến sắc, bước nhanh xông lên, muốn kéo Mộc Thu Ca lại.
Trần Mặc nhanh tay lẹ mắt, một kiếm bổ ra, chặn đứng hành động của Đồi Núi Xanh.
"Ngươi là ai?"
Thấy Mộc Thu Ca đã trốn ra sau lưng Trần Mặc, sắc mặt của Đồi Núi Xanh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
"Ta là ai, ngươi không rõ sao?"
Trần Mặc cười đáp.
Đồi Núi Xanh khẽ cau mày, quan sát Trần Mặc từ trên xuống dưới, lúc này mới nhớ lại trước khi vào bí cảnh, hắn đã gặp Trần Mặc.
"Ngươi là người của Vạn Độc Quật?"
"Ta là đi cùng Vạn Độc Quật, nhưng, ta không phải là người của Vạn Độc Quật"
Trần Mặc lắc đầu, "Ta và Thu Ca là người cùng một phe, ta không cho phép ngươi làm hại nàng".
Nói xong, Trần Mặc che Mộc Thu Ca ở sau lưng, còn cô thì không khỏi ngẩn người, trong lòng đột nhiên dâng lên vài phần cảm giác an toàn, một đôi tay nhỏ thận trọng nắm lấy vạt áo của Trần Mặc, rụt rè trốn sau lưng hắn, từ bên cạnh thò đầu ra nhìn Đồi Núi Xanh.
"Nàng là tội nhân của Hắc Sơn quật ta, đương nhiên phải do ta mang về, xử lý theo quy tắc"
Đồi Núi Xanh mặt lạnh lùng, quát lên.
"Là xử lý theo quy tắc, hay là vì tư lợi cá nhân của ngươi?"
Trần Mặc lên tiếng chất vấn.
Mộc Thu Ca khẽ cau mày, không hiểu ngẩng đầu nhìn Trần Mặc.
Mà giờ khắc này, Mộc Lãnh Nguyệt thông qua thanh ong gần đó nghe được toàn bộ sự việc, cũng không khỏi khẽ cau mày, trên mặt mang theo một tia hiếu kỳ.
"Trần Mặc này, ý lời này của hắn là sao?"
"Chẳng lẽ lại, hắn muốn nói, Mộc Thu Ca mất kiểm soát giết người, đều là do quật chủ gây nên?"
"Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể, tất cả mọi chuyện, chắc chắn là âm mưu của hắn, không được, ta phải nói chuyện này với quật chủ, không thể để hắn bôi nhọ quật chủ được"
"Không, không đúng, nếu như, ta nói nếu như, mọi chuyện này đều có liên quan đến quật chủ thì sao, hoặc là quật chủ... Không, tuyệt đối không có khả năng, quật chủ tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy"
Mộc Lãnh Nguyệt lắc đầu bác bỏ ý nghĩ của mình, nhưng chân vừa bước ra lại lập tức lùi về, không hề vội vã hiện thân.
"Lời của ngươi là có ý gì?"
Trong hai con ngươi của Đồi Núi Xanh đầy vẻ thù địch, gắt gao nhìn Trần Mặc, như muốn nhìn thấu hắn.
Trần Mặc nhẹ nhàng khoát tay, "Ý ta là gì, ta tin rằng quật chủ Đồi rất rõ, tự mình đã làm gì, ngươi không cần ta phải giúp ngươi nhớ lại chứ".
Đồi Núi Xanh nhìn chằm chằm Trần Mặc, không nói gì.
Trần Mặc tiến lên một bước, cười nói: "Trên đời này có một loại cổ, tên là thiên diện ong, là lấy giết người để nâng cao uy lực của loại cổ này, giết càng nhiều người, thì sẽ tăng lên càng lớn..."
"Thiên diện ong còn gọi là tuyệt tình ong, nếu giết người là người thân yêu nhất của mình, thì cổ trùng sẽ tăng lên càng nhiều hơn nữa"
"Loại cổ trùng này sẽ hấp thu tình cảm của vật chủ, khiến họ không thể kiểm soát bản thân, hành vi cử chỉ, còn có biểu cảm trên mặt..."
Trần Mặc nói, ánh mắt quay đầu nhìn Mộc Thu Ca ở sau lưng, "Mà đầu sỏ gây ra mọi chuyện này chính là quật chủ Đồi Núi Xanh của Hắc Sơn quật, người nuôi dưỡng thiên diện ong chính là Mộc Thu Ca".
Nghe vậy, sắc mặt Mộc Thu Ca biến đổi, chợt nhớ tới những chuyện bất thường trước đó của mình, "Không, không thể nào, không thể nào, quật chủ sao có thể làm ra chuyện như vậy".
"Hỗn đản, hắn sao dám, vậy mà dám vu oan cho quật chủ"
Mộc Lãnh Nguyệt lúc này đã không ngồi yên được nữa, trực tiếp nhảy ra, chuẩn bị đi tìm Trần Mặc đối chất.
Nhưng đúng lúc này, thanh âm do thanh ong truyền đến, lại làm nàng lập tức ngây người.
"Không ngờ, bí mật này cuối cùng vẫn không thể che giấu được"
Bạn cần đăng nhập để bình luận