Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 61: Chúng ta cùng nhau chịu chết a (length: 7852)

"Các vị có ý gì mà nhìn ta như vậy?"
Phát giác được ánh mắt không thiện đang hướng tới mình, Trần Mặc lờ mờ đoán được điều gì, nhưng vẫn giả vờ ngây thơ hỏi.
Hứa Trấn cười khẩy ha hả, "Các hạ và Tửu Kiếm Tiên kia chắc hẳn có quan hệ không ít nhỉ."
Trần Mặc nhắm mắt lại, "Ta không hiểu lời này của ngươi là có ý gì."
Hứa Trấn không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Bây giờ Tửu Kiếm Tiên kia đã có được cơ hội cướp đoạt bí bảo, chắc hẳn với thực lực của hắn thì muốn lấy được bí bảo cũng không phải là việc khó..."
"Đây chẳng phải là chuyện tốt sao, ta nhớ ngài từng nói, bí bảo này nếu có thể lấy được, thì để chúng ta chia đều, sao, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt trọn một mình?"
Trong khi nói chuyện, Trần Mặc liếc mắt trêu tức ba người đứng sau lưng Hứa Trấn, có ý châm ngòi ly gián.
Nhưng Hứa Trấn nghe vậy lại không hề lay chuyển, "À, giỏi thật một cái miệng khéo léo, bất quá, ngươi nghĩ châm ngòi ly gián, có phải là nhìn nhầm đối tượng rồi không... Ta và Tửu Kiếm Tiên kia có ân oán, trước đó hắn đã một mình xông vào Thánh Kiếm Tông của ta, chắc hẳn từ lúc đó, hắn đã ghi hận trong lòng ta, nếu để hắn đạt được bí bảo, e rằng sẽ không dễ dàng như thế mà giao ra, hơn nữa, với thực lực của hắn, chỉ sợ muốn độc chiếm cũng có chút ít khả năng, cho nên, chúng ta nhất định phải có quân bài để có thể đàm phán với hắn, ngươi hiểu ý của ta không?"
"Vậy nên?"
Trần Mặc vẫn ra vẻ không hiểu.
Hứa Trấn không để ý đến Trần Mặc, ngược lại nhìn ba người sau lưng, "Chư vị, nếu ta bắt được tên tặc tử này, Tửu Kiếm Tiên kia cung kính với hắn như thế, chắc hẳn thân phận không đơn giản, nếu có thể bắt được hắn, thì chúng ta có thể ép Tửu Kiếm Tiên giao ra bí bảo, đến lúc đó, chúng ta sẽ chia cắt thế nào?"
Triệu Vạn Lý cười tủm tỉm gật đầu, không cự tuyệt.
Tiết Hành vốn định suy nghĩ thêm một lát, nhưng thấy Triệu Vạn Lý không chút do dự liền đồng ý, hắn cũng gật đầu theo.
"Việc này, ta không đồng ý."
Lâm Hạo lắc đầu, ánh mắt kiên quyết, "Hành vi như thế không phải là hành vi quân tử, những chuyện này của các ngươi, ta không muốn tham gia..."
Lâm Hạo không muốn làm những việc hèn hạ này, nhưng đồng thời, hắn cũng quý cái mạng nhỏ của mình, nên quyết định không tham dự vào, nào ngờ, hắn chưa nói hết câu, chỉ cảm thấy bụng nhói lên một trận, tiếp theo máu tươi chảy ra, cúi đầu xem xét, thì không biết từ khi nào, eo đã bị đâm xuyên.
Tiếp theo, một thanh cổ kiếm ẩn hiện, chính là Hoang Cổ di bụi, bội kiếm của Hứa Trấn.
"Ngươi..."
Hai mắt Lâm Hạo đỏ bừng, chỉ vào Hứa Trấn ánh mắt tràn đầy sát ý.
Hứa Trấn không nhanh không chậm, "Không muốn đi cùng chúng ta, vậy thì có khả năng đâm sau lưng chúng ta, thà rằng bị ngươi đâm lưng, không bằng chúng ta ra tay trước."
"Lâm Hạo, uổng ngươi mang danh Kiếm Hoàng, vốn tưởng rằng ngươi sẽ biết điều hơn chút, nhưng không ngờ, ngươi lại không thức thời như thế, cũng được, người không thức thời thì nhất định không sống đến cuối cùng."
Hứa Trấn mặt lạnh tanh rút kiếm ra, tiện tay bồi thêm một kiếm vào thi thể Lâm Hạo đang ngã xuống đầy bất cam.
Máu tươi phun ra, rơi vào vũng nước dưới chân, nhuộm đỏ hơn phân nửa vũng nước.
Trần Mặc lãnh đạm nhìn hết thảy vừa xảy ra, ánh mắt hờ hững rơi vào Triệu Vạn Lý và Tiết Hành đang thờ ơ, "Hai vị, Hứa Trấn là loại người gì, chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra sao, hắn có thể không chút do dự giết Lâm Hạo, thì cũng có thể không chút do dự giết các ngươi, đây là địa bàn của hắn, hắn muốn đối phó các ngươi dễ như trở bàn tay, chi bằng bỏ gian tà theo chính nghĩa, cùng ta đối phó hắn, biết đâu, các ngươi còn có thể có được một đường sống."
Triệu Vạn Lý và Tiết Hành liếc nhìn nhau, không nói gì.
Hứa Trấn hai mắt nheo lại, cười tủm tỉm nói ra: "Hai vị hãy cẩn trọng nhé, lời của kẻ đạo chích không thể tin được, giờ phút này các ngươi nếu cùng hắn liên thủ đối phó ta, tin hay không khi Tửu Kiếm Tiên lấy được bí bảo trở ra, bọn chúng cũng sẽ liên thủ đối phó các ngươi, đến lúc đó, nếu không có sự giúp đỡ của ta, các ngươi chắc chắn sẽ táng thân nơi này."
Một lát sau, vẻ mặt Triệu Vạn Lý biến đổi liên tục, "Ha ha, chúng ta sao lại làm địch với Hứa lão chứ, tên tiểu tử kia gian xảo như thế, chắc chắn không thể dễ tin hắn."
Dứt lời, Triệu Vạn Lý lần nữa nhìn Tiết Hành, hai người không hẹn mà cùng gật đầu, liền muốn ra tay với Trần Mặc coi như nộp cái nhập đội.
Long Phi Vũ bước ra phía trước một bước, nắm chặt đế kiếm trong tay, sớm đã cảnh giác nàng trực tiếp chắn trước mặt Trần Mặc, sau khi tung ra kiếm vừa rồi, Trần Mặc đã tiêu hao quá lớn, lại suýt nữa nhập ma, nàng cũng không muốn lại khiến hắn khó xử, liền tự giác đứng dậy, che chắn gió mưa cho hắn.
"Ngạo Thiên huynh, ngươi không phải đối thủ của ba người bọn họ."
Trần Mặc liếc nhìn xung quanh, trầm giọng nói.
Long Phi Vũ khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Ta biết, nhưng, ta không thể để ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ tranh thủ thời gian cho ngươi chạy trốn, ngươi cứ việc trốn đi rồi chờ ra khỏi Thánh Kiếm Tông, có thể trở về tìm Liễu Vô Tâm, tin rằng Thánh Kiếm Tông không dám gây phiền phức cho nàng, đến lúc đó ngươi dẫn người tới cứu ta là được..."
"Ngạo Thiên huynh tin tưởng ta như vậy, ta thật cao hứng, nhưng, ta không tin bọn hắn sẽ đối xử tốt với ngươi, ta nếu bỏ chạy, tình cảnh của ngươi chỉ sợ sẽ mười phần nguy hiểm."
"Thì tính sao, dù sao cũng tốt hơn hai người cùng chết."
Long Phi Vũ quay đầu, ánh mắt kiên quyết.
"Vậy ta cùng ngươi cùng nhau chịu chết cũng được, cùng Ngạo Thiên huynh cùng chết, cũng chưa hẳn là một chuyện xấu."
Trần Mặc cười, nụ cười rạng rỡ, khiến Long Phi Vũ cũng không khỏi ngẩn ngơ.
"A, đã đến lúc này rồi, còn tình chàng ý thiếp."
Triệu Vạn Lý cười lạnh, mưa đêm mắt đen kiếm trong tay có chút lấp lóe ánh sáng đỏ thẫm, đột nhiên vung một kiếm ra, Tiết Hành là minh hữu cũng vung kiếm theo, hung hăng đánh về phía Long Phi Vũ.
Một mình chống lại hai người, lại vừa mới có hao tổn với yêu thú, Long Phi Vũ tuy có dư sức nhưng không đủ lực, mấy chiêu liền bị đánh đến liên tục bại lui.
Hứa Trấn ở phía xa quan chiến có chút ngồi không yên, thầm nhíu mày một lát, trong tay Hoang Cổ di bụi nhấc lên, liền muốn ra tay giúp hai người.
Đã thấy ngay vào thời khắc Long Phi Vũ liên tục bại lui, Trần Mặc bỗng nhiên đưa tay, kéo nàng lại phía sau mình.
"Trần Mặc ngươi..."
Long Phi Vũ giật mình, ngay cả nàng còn không phải là đối thủ của hai người kia huống chi là Trần Mặc, đang muốn mở miệng ngăn cản, đã thấy Trần Mặc quay đầu cười một tiếng, "Ngạo Thiên huynh, chúng ta, cùng nhau chịu chết thôi."
Dứt lời, không đợi Long Phi Vũ và những người còn lại phản ứng, Trần Mặc lại lôi kéo nàng hướng về vực sâu phía sau thả người nhảy xuống.
"Cái này..."
Mọi người không kịp trở tay trước sự việc phát sinh đột ngột, ngay cả Hứa Trấn đang muốn ra tay cũng mộng "Tuy rằng phía dưới ta cũng không biết có vật gì, nhưng theo lời tổ tông truyền lại, thế giới kia, hung hiểm vô cùng, bên trong còn có tồn tại cực kỳ khủng bố, người bình thường đi vào, thập tử vô sinh..."
"Nơi nguy hiểm như vậy, bọn chúng sinh tử chưa biết, ta thấy chúng ta không nên đi vào lội trong vũng nước đục này."
Tiết Hành nhíu mày lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Hứa Trấn khẽ gật đầu, "Thôi được, cho dù bọn chúng có thể sống sót thì sao chứ, chẳng phải cũng muốn ra ngoài hay sao, đi thôi, chúng ta ra ngoài chờ, bất luận là hai người vừa rồi, hay là Tửu Kiếm Tiên, không một ai có thể buông tha..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận