Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 87: Trung Châu thời tiết muốn thay đổi (length: 8515)

"Bảo vật bất hủ, đến tay rồi."
Từ khi quả cầu nước này vỡ tan, Xi Giai Giai hưng phấn vọt ra, lập tức lao đến chiếc la bàn trước mắt.
Nhưng ngay khi nàng chạm vào la bàn, cả người bỗng đờ người ra.
Mới nãy, nàng còn ở trong hồ nước kia, sao một cái chớp mắt, đã đến một thế giới khác rồi?
Xi Giai Giai bỗng cau mày, lòng dấy lên dự cảm chẳng lành, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Một thoáng, nàng sững sờ, tại sao Trần Mặc và những người khác lại ở đây?
Xi Giai Giai không thể hiểu nổi, chưa kịp nghĩ ra điều gì thì đã có một bóng người bất ngờ xuất hiện, nhanh tay cướp chiếc la bàn trong tay nàng.
Người này chính là Cổ Nguyên, kẻ đi cùng nàng trước đó.
Cổ Nguyên cầm la bàn trên tay, cau mày, sắc mặt âm trầm, "Xi Giai Giai, ngươi còn nhớ ta không?"
Giọng Cổ Nguyên lạnh lẽo, giữa hai hàng lông mày đầy giận dữ, lúc trước hắn bị người phụ nữ này chơi xỏ, suýt mất mạng trong không gian dị thường kia, nếu không nhờ mạng lớn, gặp được Trần Mặc đến cứu, chắc đã bỏ mạng ở đó rồi.
Giờ phút này, trên mặt Xi Giai Giai không còn vẻ vui sướng khi vừa đoạt được bảo vật bất hủ, lúc thấy Cổ Nguyên, như thấy quỷ vậy.
Nàng run rẩy, không tin nổi nhìn xung quanh, lại nhìn đám người, "Ngươi, sao các ngươi lại ở đây... Không đúng, đây, đây là đâu?".
"Đây là Vĩnh Sinh Giới, là một trong bảy bảo vật bất hủ - chiếc bình Tam Giới."
Trần Mặc bước lên trước, chậm rãi nói.
Cổ Nguyên thấy vậy, liền đưa la bàn trong tay cho hắn, Trần Mặc không khách sáo, tiện tay nhận lấy.
Xi Giai Giai lúc này vẫn còn hơi mờ mịt, mình vừa mới còn tranh giành bảo vật bất hủ mà, sao một cái chớp mắt đã đến đây rồi?
Đột nhiên, Xi Giai Giai như nghĩ ra điều gì, nàng nhớ mình bị hai người đuổi theo tới, sau đó dùng tinh tượng chi lực, tạm thời khốn trụ hai người kia, rồi tiếp tục lặn xuống.
Chỉ là, sau đó nàng phát hiện phía sau có khí tức khác thường, nhưng khi đó thấy bảo vật bất hủ ở ngay trước mắt, nên không để ý nhiều, chỉ cần đoạt được bảo vật, thì mọi vấn đề đều không còn là vấn đề.
Lẽ nào, là lúc đó?
Xi Giai Giai cúi đầu, trên mặt lộ vẻ bất lực, "Hôm nay coi như ta thua, bất quá ta không hiểu, Trần Mặc ngươi hành động quyết đoán như vậy, chẳng lẽ đã sớm nhìn thấu lời dối trá của ta?".
Xi Giai Giai cảm thấy mình giấu cũng khá kín, tuy sau đó bị Cổ Nguyên phát hiện, nhưng nàng nghĩ đó chỉ là sự cố bất ngờ, còn Trần Mặc, đáng lẽ không thể phát hiện ra mới phải.
Dù sao, ba trăm năm trước, môn sinh của Trần Mặc trải rộng Cửu Châu, nàng không tin, Trần Mặc có thể nhớ hết mọi người.
"Ngươi nói, sư tôn ngươi từng được ta chỉ điểm?"
Trần Mặc hỏi.
Xi Giai Giai nhìn Trần Mặc, khẽ gật đầu.
"Ở Cửu Châu đại lục, người từng được ta chỉ điểm rất nhiều, hơn nữa việc này đã qua ba trăm năm, ta không thể nào nhớ hết mọi người..."
Trên mặt Xi Giai Giai lập tức lộ vẻ 'ra là vậy', bất quá, nàng càng tò mò, đã như thế, vậy tại sao Trần Mặc lại chắc chắn, nàng không cùng phe với họ?
Nhìn vẻ ra tay quả quyết của Trần Mặc, ngay khi nàng định đoạt bảo vật bất hủ đã bắt nàng lại, vậy chắc chắn là đã sớm phòng bị.
Không chỉ vậy, hắn còn tính toán thời gian để nàng không thể đoạt được bảo vật bất hủ.
Tính toán không chút sơ hở, thật đáng sợ.
"Nhưng dù sao đi nữa, ta vẫn biết Tinh Túc Các của ngươi không tầm thường, các ngươi không làm việc cho Trương Thiên Lâm, cũng không làm việc cho Thiên Cơ lão nhân, đằng sau các ngươi còn có một người khác..."
Những lời này, Cổ Nguyên cũng từng nói với Xi Giai Giai, nàng cũng không ngạc nhiên, có lẽ, những lời này là Cổ Nguyên nói với Trần Mặc.
Hoặc cũng có thể là Trần Mặc nói với Cổ Nguyên.
Bất quá, nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ là suy đoán, chân tướng thực sự, họ không hề hay biết.
Nhưng đúng lúc Xi Giai Giai đang nghĩ như vậy thì Trần Mặc lại ung dung mở lời, "Nghịch chuyển tam sinh nguyệt đối với ta hiện tại rất quan trọng, dù thế nào ta cũng không thể để nó về lại chủ cũ, cho dù, có thể sẽ đắc tội người đứng sau lưng ngươi".
"Ngươi, ngươi, ngươi..."
Mặt Xi Giai Giai biến sắc, nhẹ nhàng giơ ngón trỏ chỉ vào Trần Mặc, nhất thời nghẹn lời, không nói được nửa câu.
Một hồi lâu sau, Xi Giai Giai mới dừng vẻ kinh ngạc, hít một hơi sâu, hai mắt nhìn Trần Mặc thật lâu, "Thiên hạ đều tôn ngươi làm Đạo Tổ, nói rằng ngươi biết mọi chuyện thiên hạ, ta vốn chẳng quan tâm, nhưng hôm nay ngươi cho ta thấy sự đáng sợ của ngươi."
"Bất quá, trên đời này có nhiều thứ, không phải ngươi muốn có là có thể có, cầm trong tay ngươi, ngươi sẽ phải trả giá đắt, cái giá đó sẽ rất thê thảm".
Xi Giai Giai nói từng chữ, dường như đang nhắc nhở, cũng như đang cảnh cáo.
Nghe Xi Giai Giai nói vậy, ba người phụ nữ đứng sau Trần Mặc có chút tức giận, nhưng chưa kịp phản bác đã bị Trần Mặc ngắt lời.
"Ta biết rồi."
Xi Giai Giai ngây người nhìn Trần Mặc một hồi lâu, mới từ tốn lên tiếng, "Trần Mặc, ngươi có thể nghĩ kỹ chưa, một khi đã vào cuộc, ngươi coi như không còn đường lui."
Trần Mặc nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta đã sớm bị cuốn vào vòng rồi".
Xi Giai Giai thần sắc cổ quái nhìn Trần Mặc, "Hy vọng ngươi có thể chịu đựng được."
Trần Mặc không nói gì, phất tay lần nữa, liền thấy Xi Giai Giai trước mặt bỗng khựng lại, dưới chân xuất hiện một khoảng không gian vặn vẹo, phía dưới là vực sâu vô tận.
Xi Giai Giai không thể thoát khỏi sự an bài, chỉ có thể nhìn Trần Mặc, từng chút một rơi xuống, cho đến cuối cùng, không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
"Ca ca, nàng đó là..."
Liễu Vô Tâm tò mò hỏi.
"Bị ta đưa đến truy hồn giới, đó là không gian mà trước đó nàng ở, ở đó thời gian dừng lại, và nàng bị đóng băng, không thể cử động".
Trần Mặc giải thích.
Liễu Vô Tâm khẽ gật đầu, chợt nhớ đến những lời Xi Giai Giai vừa nói, trong lòng không tránh khỏi hiếu kỳ, nhìn Trần Mặc hỏi.
Nhưng, Trần Mặc không muốn trả lời nữa.
Trần Mặc chuyển mọi người ra khỏi chiếc bình Tam Giới, trở lại phòng trúc quen thuộc, Trần Mặc đến nơi mình đã ở suốt ba ngày ba đêm, lại ngồi xuống, nhìn về phía xa xăm.
"Trung Châu sắp biến đổi."
Mọi người tuy không hiểu ý Trần Mặc, nhưng cũng cảm thấy có chút nguy cơ.
"Cổ Nguyên có gọi được sư tôn ngươi đến không?"
Trần Mặc đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó.
Cổ Nguyên bước lên, không chút do dự đáp, "Cái này, e là không được".
"Vài ngày trước, sư tôn đã giao phó cho ta, phải thường xuyên để ý đến những người xung quanh, không được để họ gây ra mối đe dọa cho Đạo Tổ, vì vậy ta mới chú ý đến Xi Giai Giai có ý đồ không tốt..."
"Sau khi dặn dò những lời đó, sư tôn đã nói muốn ra ngoài một thời gian, sau đó, ta không còn thấy ông nữa".
Cổ Nguyên khiến Trần Mặc cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng lại thấy hợp tình hợp lý, hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi quay đầu nhìn mọi người, sau đó ánh mắt dừng trên người Tiểu Đậu Đinh, hắn khẽ vẫy tay, Tiểu Đậu Đinh lập tức hấp tấp chạy đến.
Sau đó thân mật ôm cánh tay Trần Mặc, "Ca ca, muốn ta làm gì, Tiểu Đậu Đinh nhất định sẽ không chối từ".
Trần Mặc cưng chiều xoa đầu Tiểu Đậu Đinh, "Trung Châu sắp tới sẽ rất nguy hiểm, ngươi cũng không cần ở đây, ừm... hay là ngươi về Miêu Châu trước? Miêu Châu không được, U Châu cũng được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận