Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 95: Ngươi yếu như vậy nhưng làm sao bảo hộ ca ca nha (length: 7449)

Trương Dương khoác trên mình một bộ đạo bào đen, đứng chắn trước mặt Tiểu Đậu Đinh, mắt hổ trợn ngược, khí thế tỏa ra càng khiến người ta kinh sợ.
Dù chưa hề giao thủ, nhưng chỉ qua một ánh mắt chạm nhau, Tiểu Đậu Đinh đã nhận ra, đối phương tuyệt không phải cao thủ tầm thường.
Thực lực của hắn, hơn mình xa.
Trong lòng Tiểu Đậu Đinh thoáng chốc nảy sinh ý định thoái lui.
Nhưng, lúc này nàng lại đột ngột nhớ đến lời Tô Vũ Mạt đã nói, cuối cùng vẫn can đảm đứng trước mặt đối phương.
Nàng tuy chỉ Nhị phẩm, nhưng đám cổ trùng bên mình cũng không phải hạng tầm thường, nếu dốc hết toàn lực, ai thắng ai bại còn chưa rõ.
"Ngươi là ai, dám đánh đả thương nhiều đệ tử Thiên Sư Phủ ta như vậy, muốn chết phải không?"
Trương Dương liếc mắt quét một vòng bốn phía, sau đó dừng lại trên người Tiểu Đậu Đinh.
"Ngươi quản ta là ai, ta chỉ là thấy Thiên Sư Phủ các ngươi chướng mắt, nên muốn dạy dỗ các ngươi một trận, không được sao?"
Tiểu Đậu Đinh hai tay chống nạnh, cực kỳ cao ngạo nói.
Nghe vậy, sắc mặt Trương Dương trong nháy mắt âm trầm hơn mấy phần, hắn lạnh lùng trừng Tiểu Đậu Đinh, trầm giọng nói: "Tiểu cô nương, ngươi thật là mạnh miệng, lát nữa ta động thủ đánh cho ngươi gần chết, xem ngươi còn dám lớn lối như thế không".
Nói xong, trên mặt Trương Dương hiện lên vẻ hung ác, đưa tay đánh mạnh một chưởng về phía Tiểu Đậu Đinh.
Thấy vậy, Tiểu Đậu Đinh vội vàng mở cái túi nhỏ bên hông, đột ngột, vô số cổ trùng từ trong túi bay ra.
Cổ trùng dày đặc như cá diếc sang sông trong nháy mắt tràn ngập một vùng.
Bất quá, Trương Dương cũng không phải hạng xoàng xĩnh, một quyền đánh xuống, đám cổ trùng lao về phía hắn lập tức chết hơn phân nửa.
"Ta tưởng là người nào, hóa ra là đám người Miêu Châu chuyên nghịch côn trùng, Trương Dương ta cả đời này ghét nhất là bọn gia hỏa các ngươi, cứ ôm mấy con côn trùng ghê tởm này trên người, không thấy ghê tởm à?"
Nói xong, Trương Dương vung ra chưởng thứ hai.
So với chưởng đầu tiên, chưởng này ẩn chứa linh lực càng khủng bố, mà lòng bàn tay, lại tràn ngập lôi đình chi lực.
Đây chính là tuyệt học của Thiên Sư Phủ, cửu tiêu lôi pháp.
Chiêu này vừa xuất ra, không gian xung quanh lập tức biến đổi, cả dãy núi cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, ngay cả bầu trời cũng bỗng nhiên trở nên tối đen, lôi quang cuồn cuộn lóe lên trên không trung.
Chưởng của Trương Dương chưa kịp giáng xuống thì thân hình đột ngột cứng đờ, hắn nhíu mày lại, sắc mặt âm trầm.
Mà Tiểu Đậu Đinh thì thở dốc một hơi thật mạnh, chỉ thấy, sau lưng Trương Dương, dưới bóng hắn, mấy con cổ trùng đang đứng thẳng.
"Hừ, ngươi tưởng cô nãi nãi ta dễ bắt nạt sao?"
Tiểu Đậu Đinh hừ lạnh một tiếng, lần nữa tùy ý ngoắc tay, "Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc chắn cũng là cao thủ trong Thiên Sư Phủ, nếu có thể đánh bại ngươi, chắc hẳn ta cũng có thể tạo danh tiếng một phen ở Trung Châu này, ha ha, Nhất phẩm, cũng chỉ có thế thôi".
Tiểu Đậu Đinh vừa nói, xung quanh người nàng bỗng nhiên xuất hiện vô số bướm, từ quanh thân nàng bắt đầu nhảy múa.
Theo Tiểu Đậu Đinh nhẹ nhàng vung tay lên, tất cả bướm đều trong chớp mắt lao về phía Trương Dương.
Nếu chiêu này thành công, dù đối phương là Nhất phẩm cũng khó chống được công kích dữ dội này, nghĩ đến việc mình có thể đánh bại một Nhất phẩm của Thiên Sư Phủ, khóe miệng Tiểu Đậu Đinh không tự chủ cong lên, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười vui sướng.
Nhưng, ngay lúc nàng cho rằng, một Nhất phẩm của Thiên Sư Phủ sẽ dễ dàng bị mình đánh bại như vậy thì một đạo lôi quang bỗng nhiên lóe lên.
Chớp mắt, đám bướm lao về phía Trương Dương, trong vài hơi thở ngắn ngủi đã toàn bộ bị đánh rơi xuống đất.
Còn Trương Dương cũng thoát khỏi sự trói buộc của Tiểu Đậu Đinh.
Tiểu Đậu Đinh nhìn kỹ, thì ra, đám cổ trùng vừa trốn dưới bóng Trương Dương, trong tay hắn, cũng như những con bướm kia, bị lôi quang chém thành một đống đen thui.
"Con nhãi ranh, dám làm vậy với ta, ngươi đúng là làm ta tức điên lên rồi, hôm nay nếu không giết ngươi, ta khó mà giải tỏa được mối hận trong lòng".
Dứt lời, Trương Dương đưa tay lại là một chưởng, Tiểu Đậu Đinh vội vàng gọi ra toàn bộ cổ trùng của mình.
Nhưng, theo chưởng của Trương Dương giáng xuống, dù toàn bộ cổ trùng của nàng ra sức ngăn cản, liều chết ở đó, cũng không thể bảo vệ nàng mảy may.
Chỉ thấy lôi quang lóe lên, đột ngột giáng xuống người Tiểu Đậu Đinh.
"Phụt"
Một làn máu phun ra giữa không trung, còn thân hình Tiểu Đậu Đinh bị một đạo lôi quang đánh bay ra ngoài mấy trăm trượng.
Tiểu Đậu Đinh chỉ cảm thấy, mỗi tấc da thịt trong thân thể, thậm chí là mỗi một rễ kinh mạch đều bị lôi quang càn quét qua, toàn thân trên dưới của nàng, không thể sử dụng được chút sức lực nào.
Tiểu Đậu Đinh muốn đứng lên, muốn trốn khỏi nơi này, nhưng nàng lại toàn thân bất lực, đến đứng lên thôi cũng là một hy vọng xa vời.
Đạp đạp—— Tiếng bước chân của Trương Dương càng lúc càng gần, chỉ thấy, lão giả khoác bộ đạo bào đen, từng bước chậm rãi tiến về phía nàng, bàn tay xoay chuyển, mà lòng bàn tay, ánh lên một đạo lôi quang.
Chính là lôi quang vừa nãy đánh bị thương nàng.
Khi nãy, tất cả cổ trùng cùng nhau xông lên hóa thành lá chắn cũng không thể ngăn cản được, còn khiến nàng bị trọng thương, bây giờ, không có cổ trùng giúp đỡ, nếu thật sự trúng chưởng này, nàng hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thấy mình thật sự sắp chết ở chỗ này, Tiểu Đậu Đinh bất giác nhắm nghiền hai mắt, trong mắt trào dâng nước mắt hối hận.
Không bao lâu nữa, không bao lâu nữa Trần Mặc sẽ sống lại, còn nàng lại chết ở nơi này, nàng không cam tâm, dù thế nào, nàng cũng muốn gặp lại Trần Mặc một lần.
Nhưng...
Tiểu Đậu Đinh cắn răng, thoáng suy nghĩ một lát rồi mở mắt ra, muốn cùng đối phương đàm phán, nhưng, đúng lúc này, một bóng dáng đột ngột xuất hiện trước mặt nàng.
Chính là Tô Vũ Mạt, người đã nói với nàng rằng Trần Mặc sẽ phục sinh.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Vũ Mạt lúc này đột nhiên trở nên vĩ đại, nàng một mình đứng chắn trước Tiểu Đậu Đinh, trước hết là một chưởng đánh lùi Trương Dương.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, đưa một ngón tay thon dài, chọc chọc vào khuôn mặt phúng phính của Tiểu Đậu Đinh, "Tiểu Đậu Đinh a Tiểu Đậu Đinh, sao ngươi lại yếu như vậy?".
"Ta..."
Lúc này Tiểu Đậu Đinh chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, theo sự xuất hiện của Tô Vũ Mạt, thần kinh căng thẳng của nàng cũng được buông lỏng.
Một cảm giác mệt mỏi ập đến, Tiểu Đậu Đinh không khỏi nhẹ nhàng nhắm mắt.
"Tiểu Đậu Đinh a, ngươi yếu như vậy, sau này làm sao bảo vệ ca ca của ngươi?"
Tô Vũ Mạt trêu chọc một câu.
Tiểu Đậu Đinh lặp lại lời của Tô Vũ Mạt, "Ta, ta yếu như vậy, về sau làm sao bảo hộ ca ca được..."
Dứt lời, Tiểu Đậu Đinh đã nhắm mắt, và thế giới của nàng, trở thành một vùng tăm tối...
Đây là nàng của quá khứ...
Cũng là nàng của hiện tại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận