Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 11: Ngụy nguyệt (length: 8055)

"Vương tọa, thức tỉnh?"
Nghe Ngô Hám Sơn nói vậy, Trần Mặc không khỏi hiếu kỳ hỏi lại.
Ngô Hám Sơn không cần nghĩ ngợi, "Chí Tôn đại nhân nói, vương tọa cũng không có thức tỉnh, bất quá, đám Chí Tôn ở Trung Châu, sau khi cân bằng bị phá vỡ một tháng trước, đã bắt đầu mưu đồ riêng".
Linh khí ở Cửu Châu đại lục vốn duy trì tương đối cân bằng, đặc biệt là ở Trung Châu, nhưng sau khi Trương Thiên Lâm và đám thủ hạ của hắn chết đi, sự cân bằng ban đầu bị phá vỡ.
Trong trí nhớ của Trần Mặc, chuyện này vốn dĩ chỉ xảy ra sau khi Thiên Cơ lão nhân chết, nhưng bây giờ đối tượng thay đổi, lại không hề ảnh hưởng đến diễn biến câu chuyện.
Tổng cộng có tám Chí Tôn ở Trung Châu, sau khi sự cân bằng bị phá vỡ, những người vốn ẩn mình trong các mật địa cũng không thể không lộ diện, tranh đoạt cơ duyên của bản thân và người khác.
Vì vậy, trong một khoảng thời gian dài sắp tới, Trung Châu sẽ trở thành nơi hỗn chiến của tám Chí Tôn, những thế lực tông môn bình thường, dù là những thế lực hàng đầu như Thiên Sư Phủ, cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Chính vì lẽ đó, Trần Mặc mới sớm mưu tính, để tất cả người quen và thế lực chuyển đến U Châu.
"Vấn đề tiếp theo"
Trần Mặc nói ngắn gọn, "Trong trận chiến ở Thiên Sư Phủ, các ngươi chạy về phía đông và đánh nhau với Thiên Cơ lão nhân, ta không hỏi nhiều về chuyện thắng bại, nhưng có một điều ta rất muốn biết, nguồn linh lực các ngươi đánh cắp được từ không gian dị giới đã chuyển đi đâu?"
"Ngươi..."
Ngô Hám Sơn trợn tròn mắt, mặt lại lần nữa kinh hãi.
Không thể tin được, một người của vạn năm sau như Trần Mặc, lại biết chuyện này.
Ban đầu, bọn họ cũng nghĩ như Trương Thiên Lâm, cho rằng Trần Mặc chỉ là một quân cờ trong tay Thiên Cơ lão nhân.
Nhưng từ lúc Trần Mặc bảo họ đối phó với Thiên Cơ lão nhân, phe phía đông đã nhận ra, Trần Mặc không thuộc về bất cứ thế lực nào.
Hắn không phải là cường giả của vạn năm trước mà là một cường giả mới xuất hiện ở thời đại này.
Những bí mật của vạn năm trước, ở thời đại này, không thể có ai biết được...
"Trong trận đại chiến ở Thiên Sư Phủ, cũng không ít cao thủ ngã xuống, trong không gian dị giới có mười bảy cường giả Nhất phẩm, còn có cả Trương Thiên Lâm kẻ đã đặt một chân vào bất hủ"
"Hôm đó, Thiên Cơ lão nhân không tranh đoạt chí bảo bất hủ với chúng ta, mà lại nhào tới xác của Trương Thiên Lâm, có lẽ bọn họ đã xác định đánh cắp được linh khí từ Trương Thiên Lâm, để một người bước vào bất hủ"
"Còn về phần các ngươi, đoán chừng nắm giữ linh khí từ không gian dị giới, tính toán sơ qua, ta thấy có thể sinh ra hai đến ba bất hủ"
"Tuy nhiên, những người đủ điều kiện bước vào bất hủ ở phe các ngươi không nhiều, mà những người đó lại không quá mạnh, nếu muốn bước vào bất hủ, e là tiến độ sẽ chậm hơn so với bên Thiên Cơ lão nhân không ít"
"Nếu ta đến sớm hơn, nói không chừng còn có thể hớt tay trên..."
Trần Mặc cười tủm tỉm nhìn Ngô Hám Sơn, còn Ngô Hám Sơn thì nhìn Trần Mặc với ánh mắt như gặp ma.
Bí mật này, người đã biến mất từ lâu như Xi Giai Giai không thể biết, người cấp bậc như Dư Sơn cũng không thể biết.
Toàn bộ Hám Sơn Môn chỉ có mình hắn biết.
Trần Mặc làm sao biết được, hắn biết từ đâu, và hắn còn biết bao nhiêu nữa.
"Chúng ta làm một giao dịch thế nào, nếu ngươi thể hiện tốt, ta không chỉ tha cho ngươi một mạng mà còn có thể cho ngươi một cơ hội bước vào bất hủ"
Trần Mặc ghé vào tai Ngô Hám Sơn nói nhỏ, giống như ác quỷ thì thầm, vừa có uy hiếp, lại vừa có dụ dỗ.
Ngô Hám Sơn dao động.
Cuối cùng, Ngô Hám Sơn cho Trần Mặc biết hai địa điểm, đó chính là vị trí của hai người sắp bước vào bất hủ.
Trần Mặc ghi lại địa chỉ xong thì ném hai người Ngô Hám Sơn vào truy hồn giới.
"Thiếu gia, có thể tin hắn sao, chuyện này chỉ có một mình hắn biết, nhỡ hắn lừa ngài, nói ra một nơi nguy hiểm thì chúng ta chẳng phải..."
Tô Vũ Mạt nhìn địa chỉ Trần Mặc đã ghi lại, trong lòng có chút lo lắng.
Trong tay Trần Mặc bỗng xuất hiện một khối đá màu nâu đen, đây chính là thiên cơ nguyên thạch đã lấy được từ Thánh Kiếm Tông trước đó.
Chỉ là, so với lúc mới có được thì màu sắc của nó có vẻ tươi tắn hơn một chút.
Trần Mặc cầm thiên cơ nguyên thạch, lẩm bẩm: "Thiếu chút nữa, còn thiếu một chút, phải nắm bắt thời gian, nếu không, sẽ bỏ lỡ mất..."
Tô Vũ Mạt nhìn chằm chằm thiên cơ nguyên thạch trong tay Trần Mặc, nàng cũng nhớ vật này, lúc đầu Trần Mặc cầm thì màu sắc ảm đạm, nhưng sau khi Liễu Vô Tâm cầm tam giới bình, giết Thượng Quan Thiên Hồng và đám thủ hạ của Trương Thiên Lâm trong bình.
Trần Mặc dùng vật này hấp thu linh khí sau khi họ chết, màu sắc mới trở nên tươi tắn như vậy.
"Cho dù đó có là cạm bẫy, chúng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này, nếu không để bên Chí Tôn phía đông thêm hai bất hủ, thì U Châu này đâu còn do chúng ta định đoạt"
Trần Mặc giải thích.
Tô Vũ Mạt suy nghĩ một lát, vẻ mặt thành khẩn nói: "Thiếu gia có gì cần cứ việc sai bảo".
Hai ngày sau, trong một khu rừng núi yên tĩnh của Hám Sơn Môn, hai bóng người xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh hiếm hoi này.
Hai người bước vào Hám Sơn Môn là hai nữ tử, một lớn một nhỏ.
Người lớn có dung mạo bình thường nhưng lại có dáng vẻ rất tốt, đặc biệt là đôi chân vừa thon dài vừa có cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Người này chính là Khổng Mẫn, kẻ đã từng chạy trốn khỏi tay Trần Mặc.
Đứng cạnh Khổng Mẫn là một thiếu nữ có vóc dáng không cao, khuôn mặt có chút bầu bĩnh trẻ con, đôi mắt trong veo như sao trời, trông rất ngây thơ dễ thương.
"Ngụy Nguyệt đại nhân, đây chính là Hám Sơn Môn nơi chúng ta đóng quân trước đây, môn chủ của chúng ta Ngô Hám Sơn cũng bị Trần Mặc kia bắt đi tại đây, không thấy tăm hơi, về sau hắn còn muốn giết ta, may mà ta thân thủ nhanh nhẹn mới chạy về được, sau đó tìm đến cô..."
Khổng Mẫn lo sợ báo cáo.
Đừng nhìn cô thiếu nữ bên cạnh ngây thơ vô hại như vậy, thực chất cô là một trong hai chiến tướng đắc lực nổi tiếng dưới trướng Chí Tôn phía đông.
Thiếu nữ tên Ngụy Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó dọc theo đường núi đi lên...
"Không có ai"
Ngụy Nguyệt nhàn nhạt phun ra một câu.
Khổng Mẫn bất đắc dĩ nói, "Đã hai ngày trôi qua rồi, chắc chắn Trần Mặc kia sẽ không còn ở đây, nhưng mà, ta nghe nói hắn có quan hệ không nhỏ với Nữ Đế của Thiên Mặc Giáo, giờ này có thể hắn đang ở trong đế đô hoặc là ở ngay quốc đô của Thiên Thủy Quốc này..."
Ngụy Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một lát, "Theo như cô nói, thứ Trần Mặc đang cầm chắc là tam giới bình một trong bảy chí bảo bất hủ, nếu như Ngô Hám Sơn bị bắt đi thì hẳn là chưa chết, vậy nên chúng ta tiếp theo hẳn là, hẳn là..."
Ục ục ục Vừa nói, bụng Ngụy Nguyệt bắt đầu kêu lên.
"Đói bụng, đi ăn cơm"
"Hả?"
Nghe vậy, Khổng Mẫn đột nhiên ngây người, không phải, chúng ta tiếp theo nên làm gì, ít nhất cũng phải nói cho hết chứ.
Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này sao?
Khổng Mẫn bất đắc dĩ, vẫn phải để Ngụy Nguyệt giải quyết xong việc đó đã rồi tính tiếp, ít nhất cũng phải đi đến quốc đô Thiên Thủy Quốc xem thử Trần Mặc có ở đó không rồi tính sau.
Nhưng mà Ngụy Nguyệt, có thái độ trời đất bao la, ăn cơm là việc quan trọng nhất, không có chút ý định làm việc tiếp.
Khổng Mẫn bất lực, khi không còn cách nào khác thì truyền âm thạch bên hông của Ngụy Nguyệt bỗng nhiên có động tĩnh.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận