Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 79: Ẩn Long giúp đỡ (length: 8341)

Ba người, ba luồng công kích khí thế hừng hực, hung hăng, ai nấy đều quyết tâm đoạt mạng Trần Mặc.
Dường như không muốn chừa cho hắn con đường sống nào, ba luồng công kích không đồng thời ập đến mà dàn trải ra bốn phía, cắt đứt hoàn toàn đường lui của Trần Mặc.
Cổ Nguyên nhìn ra mánh khóe trong đó, cố lê thân thể bị thương nặng, cũng muốn mở đường máu cho Trần Mặc.
Nhưng đúng lúc này, Trần Mặc đã bắt đầu vung kiếm.
Chỉ thấy một đạo kiếm khí thẳng lên trời cao bỗng chốc xuất hiện, trong nháy mắt, chém nát ba luồng công kích kia, rồi như mãnh hổ lao tới.
Ba người lập tức kinh hãi biến sắc, liên tiếp lùi về sau, sau đó xuất thêm mấy chiêu, lúc này mới vất vả đánh tan được kiếm khí của Trần Mặc.
"Gã này, chẳng qua chỉ là Nhị phẩm, sao lại có thực lực kinh khủng đến vậy, ba người bọn ta đều là Nhất phẩm, mà còn khó khăn lắm mới ngăn được một kiếm của hắn, thảo nào Vũ Toàn lại chết trong tay hắn."
Bách Lý Tạo Cực sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Trần Mặc, trên mặt không còn vẻ khinh thường lúc trước.
"Xem ra đoán không sai, thanh kiếm này trong tay hắn chắc chắn là Phong Ma Kiếm, một trong bảy kiện bất hủ chí bảo, đúng là bất hủ chí bảo, một tên Nhị phẩm cũng có thể sử xuất uy lực như vậy, thật không dám nghĩ, nếu bọn ta có thể đoạt được nó, cục diện sẽ thế nào."
Trong ánh mắt Vân Thải Thường, nhiều thêm vài phần chờ mong.
Ngược lại, Kim Cửu Dương thì cúi gằm đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi, miệng lẩm bẩm nói: "Thảo nào Vũ Toàn lại chết, không ngờ gã này lại mạnh đến vậy, nhưng Tiềm Long của ta và hắn đâu có oán hận gì, hắn vì sao..."
"Đạo Tổ... Xem ra nỗi lo của ta là thừa rồi..."
Nhìn thấy Trần Mặc lại một kiếm khiến ba người kia có chút hốt hoảng chạy bừa, nỗi lòng lo lắng của Cổ Nguyên lúc này mới hơi vơi đi.
"Mới một kiếm kia, chưa giết được ai, còn chưa đáng để mừng như vậy."
Trần Mặc lạnh nhạt nói.
Cổ Nguyên thức thời ngậm miệng lại, ngược lại lui lại mấy bước, nhường không gian cho Trần Mặc ra tay.
"Trần Mặc, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ta thừa nhận, Phong Ma Kiếm trong tay ngươi đúng là rất lợi hại, nhưng ta không tin, ngươi có thể giết chết cả ba người chúng ta trước khi cạn kiệt huyết khí."
Bách Lý Tạo Cực hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói vẫn còn vài phần tự tin.
Phong Ma Kiếm là bất hủ chí bảo, lợi hại là thật, nhưng dùng nó đều phải trả giá lớn, huống hồ, mới chỉ một kiếm vừa rồi, hắn đã nhận ra, nhịp thở của Trần Mặc đã trở nên gấp gáp hơn mấy phần.
Nếu bọn họ tiếp tục tiêu hao khí huyết của đối phương, có khi họ sẽ có thể giết được hắn trước khi hắn cạn máu.
Nhưng vừa dứt lời, Bách Lý Tạo Cực đã thấy mặt Trần Mặc lạnh băng, không vung kiếm mấy lần, một đạo kiếm khí nhỏ hơn rất nhiều đã bay ra.
Bách Lý Tạo Cực vô cùng hoảng sợ, vội vàng ra tay ngăn cản.
"Vân Thải Thường mau giúp ta, còn cả ngươi Kim Cửu Dương nữa, tuy ta với ngươi là địch, nhưng đừng quên hắn cũng là kẻ thù của ngươi, hắn giết đồng đội của ngươi, lại còn muốn giết ngươi, nếu ta chết rồi, người tiếp theo chính là ngươi."
Lời của Bách Lý Tạo Cực đã thuyết phục được Kim Cửu Dương, vốn chẳng ưa nhau, hai người họ lại bắt đầu liên thủ đối phó với Trần Mặc.
Vân Thải Thường là đồng đội, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn đồng đội bị giết, vội vàng ra tay.
Nhưng khi đạo kiếm khí kia đánh tới, Bách Lý Tạo Cực bỗng phát hiện, người vung kiếm đã biến mất không dấu vết.
Trong nháy mắt, hắn hốt hoảng, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, một cơn mồ hôi lạnh trong nháy mắt làm ướt lưng.
Bách Lý Tạo Cực thân thể cứng đờ, ngơ ngác quay đầu ra sau lưng nhìn lại, không biết từ khi nào, Trần Mặc đã đứng ở sau lưng hắn.
Thanh kiếm đỏ thẫm dài ba thước giơ cao, chưa kịp để hắn phản ứng, một kiếm đã đâm xuyên yết hầu của hắn.
Một kiếm cắt cổ, Bách Lý Tạo Cực chết hẳn ngay trong tình thế bất ngờ này.
Cảnh tượng này, lập tức khiến Vân Thải Thường và Kim Cửu Dương mới vừa ra tay hỗ trợ, da đầu tê rần.
Trần Mặc này, xuất quỷ nhập thần, ra tay lại tàn nhẫn, chỉ cần lơ là một chút thôi đã mất mạng.
Phải biết, hắn giết không phải a miêu a cẩu bình thường, mà là Nhất phẩm sống sờ sờ.
"Tiếp theo, tới lượt các ngươi."
Mặt Trần Mặc vẫn lạnh tanh như cũ, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy sát khí, dường như, trong mắt Trần Mặc lúc này, chỉ còn lại giết chóc.
Đừng nói là Vân Thải Thường và Kim Cửu Dương trở thành mục tiêu, ngay cả Cổ Nguyên cũng cảm thấy một tia sợ hãi, dường như bây giờ, Trần Mặc đã biến giết chóc thành một thứ khoái cảm.
"Chuyện thú vị như vậy, sao có thể thiếu ta được chứ?"
Đúng lúc này, một giọng nói mang vẻ thích thú từ trong hư không vọng đến.
Trong nháy mắt, không khí ngột ngạt bị phá tan.
Nghe được giọng nói này, trên mặt sợ hãi của Vân Thải Thường lập tức thêm một vòng hi vọng, phảng phất như vớ được cọc.
Nàng vội vàng lùi lại mấy bước rồi bắt đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó.
Chỉ thấy trên bầu trời, đang có hai bóng người đứng đó, một nam một nữ.
Mà người nam kia, chính là cọc cứu mạng mà nàng tâm niệm bấy lâu nay, Tổng chỉ huy Ẩn Long, Thượng Quan Thiên Hồng.
"Thượng Quan Thiên Hồng?"
Trần Mặc ngước mắt, nhìn thấy người vừa nói dung mạo, chính là Thượng Quan Thiên Hồng đã từng ra tay đánh tan hắn và Liễu Vô Tâm trong dị không gian trước kia.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn lướt qua Thượng Quan Thiên Hồng, mà nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh hắn, trong nháy mắt, sát ý trên mặt Trần Mặc càng đậm hơn.
Người phụ nữ kia không phải là kẻ đã từng liên thủ giết Triệu Hổ, một trong Thất Kiếm của Ẩn Long, Thất Kiếm lão Thất đó sao.
Lúc trước vì sư đồ Phi Vân Viện liên thủ ngăn cản nên mới khiến hắn mất cơ hội giết nàng, vốn dĩ đang đau đầu vì chuyện này, nào ngờ nàng ta lại tự đưa tới cửa.
Ánh mắt Trần Mặc hung ác, sát khí nồng nặc, Thất Kiếm lão Thất từng có bóng ma tâm lý khi bị hắn truy sát, sau khi chạm phải ánh mắt của Trần Mặc, không khỏi run lên, sắc mặt có chút bối rối.
Thấy một màn này, Thượng Quan Thiên Hồng không khỏi bật cười, "Đừng hoảng, tên Trần Mặc kia chỉ là Nhị phẩm thôi, có ta ở đây, hắn còn chưa làm gì được ngươi đâu."
Nói rồi, Thượng Quan Thiên Hồng nhẹ nhàng đưa tay che chắn cho Thất Kiếm lão Thất ở phía sau mình.
Thấy động tác này của Thượng Quan Thiên Hồng, Thất Kiếm lão Thất lập tức ấm lòng, ngước mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Thượng Quan Thiên Hồng, trong đáy mắt ánh lên vẻ mờ ám.
"Ta muốn giết hắn, ngươi ngăn không được đâu."
Trần Mặc rút kiếm giơ cao, chỉ vào Thất Kiếm lão Thất phía sau Thượng Quan Thiên Hồng, lạnh lùng lên tiếng.
Thượng Quan Thiên Hồng cười lạnh, "Ngươi có thể cứ thử, chỉ bằng bản lãnh của ngươi mà muốn giết người trong tay ta, ngươi thật coi ta Thượng Quan Thiên Hồng..."
Chưa kịp nói hết câu, kiếm của Trần Mặc đã xuất ra, một đạo kiếm khí phá không mà đến, trong nháy mắt đã nhắm thẳng trán Thượng Quan Thiên Hồng.
"Thượng Quan đại nhân cẩn thận."
Lúc này, Vân Thải Thường đã từng thua thiệt dưới tay Trần Mặc vội lên tiếng, hắn biết uy lực của kiếm này của Trần Mặc, đối với Nhất phẩm bình thường mà nói cũng dễ dàng bị hắn chém giết như cắt rau.
Thượng Quan Thiên Hồng tuy mạnh hơn bọn họ không ít, nhưng đối diện một kiếm này, cũng không thể không phòng.
Kiếm của Trần Mặc đánh tới, Thượng Quan Thiên Hồng vốn dĩ đã cảm thấy một chút áp lực, nghe thấy lời của Vân Thải Thường, theo bản năng liền né tránh.
Nhưng chính vì hắn né tránh, Thất Kiếm lão Thất đứng sau lưng hắn đang chờ đợi hắn bảo vệ, lại không chút dấu hiệu nào, nghênh ngang đón nhận một kiếm này của Trần Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận