Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 62: Ai cũng không diệt được thiên mặc dạy (length: 6712)

Trong tẩm cung hoàng thành của Thiên Mặc Giáo, Liễu Vô Tâm đang được ngự y Tống Văn cẩn thận chăm sóc.
Liễu Vô Tâm đã hôn mê một thời gian dài, tình trạng của nàng không những không tốt hơn mà còn ngày càng nghiêm trọng.
Trong thời gian này, Tống Văn đã dùng mọi biện pháp, cộng thêm trước khi đi Tiểu Đậu Đinh cũng ra tay giúp đỡ, mới có thể duy trì đến hiện tại.
Nhưng bây giờ xem ra, tình hình không mấy khả quan.
Liễu Vô Tâm hai mắt nhắm nghiền, nhíu mày, sắc mặt tái nhợt mang theo vẻ bệnh hoạn ngày càng suy yếu.
"Trần công tử đã rời đi nhiều ngày, tình hình của bệ hạ ngày càng tệ, nếu trong vòng nửa tháng bọn họ vẫn không về được, e là bệ hạ..."
Tống Văn nhẹ nhàng kéo tấm chăn đắp trên người Liễu Vô Tâm, chỉnh lại chăn mền, vừa ngẩng đầu, đã thấy một bóng người không báo trước đẩy cửa bước vào.
Người bước vào chính là Phúc bá, người có quan hệ không tệ với Trần Mặc.
Tống Văn tất nhiên biết người này, nàng từng có mấy lần tiếp xúc ngắn với hắn, cũng biết hắn tinh thông y thuật, tay nghề cao siêu, còn cao bao nhiêu thì nàng không rõ.
Mấy ngày nay, Tống Văn còn muốn cùng hắn luận bàn một chút, lại nghe nói hắn đi ra ngoài tìm kiếm dược liệu quý hiếm, nhưng không ngờ, hắn vội vã trở về như vậy, thậm chí có chút không theo phép tắc...
"Tiền bối, người vội vàng như vậy làm gì..."
Tống Văn hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui lên tiếng, nhưng lại không nói lời nặng nề nào thêm.
"Tìm, tìm được rồi"
Phúc bá thở hổn hển, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Tìm được cái gì?"
Tống Văn không hiểu, tò mò đứng dậy.
"Chuyện này lát nữa nói sau, ta còn có chuyện quan trọng hơn, tình hình bên ngoài không mấy lạc quan, vẫn là cứu người trước đã"
Phúc bá bước nhanh tới trước, tiện tay một chiêu, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một đống dược liệu quý hiếm, rồi ngay trước mặt Tống Văn bắt đầu thao tác.
Tống Văn tiến lên trước, tò mò nháy mắt, "Tiền bối, đây, đây là..."
"Dược liệu giải độc"
Phúc bá tiện miệng đáp lời.
Nghe vậy, con ngươi Tống Văn đột nhiên co lại, đây là tẩm cung của Liễu Vô Tâm, ở chỗ này điều chế thuốc giải độc, muốn giải độc cho ai thì không cần nói cũng biết.
"Tiền bối, cái này của người... Chắc chắn có thể giải độc?"
Phúc bá khẽ vuốt cằm, "Trước kia ta từng xem một quyển cổ tịch về biện pháp giải độc, đối với chuyện giải độc có hiểu biết một chút, dù ta dạo này hay quên thật, nhưng những chuyện này không qua loa được, ngươi cứ yên tâm, ta có chín mươi phần trăm chắc chắn có thể giải độc cho Liễu cô nương".
Nhìn thấy bộ dáng đầy tự tin này của Phúc bá, Tống Văn cũng tin đến chín phần, dù sao trước đây trong lúc nói chuyện với đối phương, nàng cũng đã biết y thuật của ông không tệ.
"Tiền bối, nếu người biết cách giải độc này, sao lúc trước không làm, sao không nói ra?"
Tống Văn bất đắc dĩ thở dài, trên mặt mang theo vẻ oán trách.
Phúc bá từ Thanh Châu đến U Châu cũng đã được một thời gian, từ khi đến Thanh Châu, hắn cũng đã xem bệnh cho Liễu Vô Tâm vài lần, nhưng chưa hề đưa ra ý kiến.
Thế nên, Tống Văn cảm thấy Phúc bá không có biện pháp giải độc.
"Thật không giấu gì Tống cô nương, y thuật của ta có hạn, trước kia xem mạch cho Liễu cô nương, mạch tượng của nàng quá mức quỷ dị, ta cũng không dám đưa ra kết luận, dù sao loại độc này quá thần bí, nếu như xảy ra rủi ro, ta cũng không gánh nổi"
"Chính vì vậy trong khoảng thời gian này ta mới trốn đi nghiên cứu, mấy ngày trước, thiếu gia nhà ta cũng trúng loại độc này đúng không? Lúc đó ta cũng từng bắt mạch cho hắn, hắn trúng độc còn nhẹ, mạch tượng không giống Liễu cô nương trúng độc lâu ngày trở nên quỷ dị"
"Cũng chính vì thế, ta mới hiểu được đặc tính của loại độc này, nên mới có thể kê đơn đúng bệnh..."
Phúc bá cong mày cười nói, đột nhiên động tác trên tay hắn khựng lại, "Được rồi".
Sau một hồi thao tác của Phúc bá, một đống dược liệu đã biến thành hai thứ, một thứ là bã thuốc, một thứ là một bát thuốc dịch.
Tống Văn nhìn chằm chằm hai thứ trong tay Phúc bá, vẻ mặt thành thật, "Ta giúp người, người cần ta làm gì?"
Phúc bá nâng bát thuốc dịch lên, "Trước hết hãy cho Liễu cô nương uống bát thuốc dịch này đã..."
Tống Văn làm theo.
Phúc bá lại cho bã thuốc vào chén, sau đó đưa đến trước mặt Tống Văn, im lặng chờ nàng bón cho Liễu Vô Tâm, rồi mới chậm rãi đưa đến trước mặt nàng.
"Liễu cô nương lúc trước trúng độc là bị người đâm ba mũi kim, độc tố đi thẳng vào tim phổi, lát nữa ngươi lấy từng mũi ngân châm ra, rồi thoa bã thuốc lên miệng vết thương, chờ một chút sẽ được"
Nói xong, Phúc bá lặng lẽ lui khỏi tẩm cung, đồng thời đóng cửa lại.
Không lâu sau, Tống Văn cũng đi ra.
"Tiền bối, ta làm theo lời người, đã cho bệ hạ uống thuốc dịch, ngân châm cũng lấy ra rồi, cũng đắp bã thuốc, nhưng tình hình bệ hạ có vẻ như..."
"Nghiêm trọng hơn?"
Phúc bá cười hỏi.
Tống Văn khẽ gật đầu, giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ bất an, "Lúc ta ra mặt bệ hạ đã biến thành màu tím, độc tố dường như đã lan ra toàn thân, hơi thở của nàng càng yếu..."
"Tiền bối, có phải tại ta làm không đúng chỗ nào không, người mau vào xem một chút đi"
Tống Văn lo lắng nói.
"Không, ngươi làm rất đúng, Liễu cô nương khi được giải độc sẽ sinh ra hiện tượng lạ như thế, làm cho các y sư lúng túng, thậm chí còn từ bỏ biện pháp giải độc lúc đầu, làm cho bệnh tình thêm trầm trọng"
"Nhưng, chỉ cần chúng ta vượt qua được giai đoạn này, vậy sẽ vạn sự hanh thông"
Phúc bá ngẩng đầu nhìn trời, thấy một đạo kiếm khí bỗng nhiên đánh tới, bỗng nhiên, hoàng thành bị chẻ làm đôi.
Tống Văn nhíu mày, sắc mặt lập tức thay đổi, "Không ổn rồi, địch nhân đến quá mạnh, không ngờ bọn họ không cản nổi, Thiên Mặc Giáo của ta, nguy rồi".
Tống Văn vừa dứt lời, thấy cửa tẩm cung 'Rầm' một tiếng bị đập tung, một nữ tử mặc váy dài đen đã đứng ở cửa.
"Có ta ở đây, không ai diệt được Thiên Mặc Giáo của ta cả".
Bạn cần đăng nhập để bình luận