Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 27: Bản mệnh cổ (length: 8263)

Ầm ầm!
Xi Hồng đứng ở bên bờ vực, thờ ơ lạnh nhạt nhìn xuống đám cổ trùng nhung nhúc dưới kia, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Nhưng tiếng nổ đột ngột vang lên, khiến hắn không khỏi ngẩn người, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hơn vài phần.
“Đây là...” “Là khí tức cổ trùng, cổ trùng rất mạnh, cái này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Trần Nguyệt nàng, chẳng lẽ còn có át chủ bài?”
Sắc mặt Xi Hồng lạnh lẽo, đột nhiên nhận ra điều này khiến hắn không còn vẻ thong dong lúc nãy, hắn tung người một cái, lập tức nhảy xuống.
“Hắc hắc. Đến đi đến đi, các ngươi đến càng nhiều, ta liền càng cao hứng, như vậy, bản mệnh cổ của ta liền có thể ăn no nê.” Tiểu Đậu Đinh bên dưới vách núi hưng phấn kêu la.
Khi trùng triều ồ ạt xông đến, Tiểu Đậu Đinh không hề hoảng hốt, ngược lại càng thêm hăng hái, nàng xông vào đám cổ trùng nhung nhúc kia, dường như hòa làm một thể.
Theo lẽ thường, bị nhiều cổ trùng bao vây như vậy, nàng chắc chắn sẽ bị thương, nhưng hiện giờ, trên người nàng không chỉ không hề hấn gì mà còn càng đánh càng sung sức.
Càng ngày càng có nhiều cổ trùng chết trước mặt nàng, một số bị hai con bản mệnh cổ của nàng thôn phệ, một số lại bị đại bảo Tiểu Bảo trên người Trần Mặc thôn phệ.
Lúc đầu, Trần Mặc còn lo lắng Tiểu Đậu Đinh đánh như vậy có thể xảy ra chuyện gì không, nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương, lo lắng của hắn dường như thừa thãi.
Ngay lúc Tiểu Đậu Đinh càng đánh càng hăng thì một bóng người bỗng nhiên rơi xuống, chính là Xi Hồng.
“Trần Nguyệt, ngươi...” Nhìn khung cảnh bừa bộn dưới đất, lòng Xi Hồng đang điên cuồng rỉ máu, nhiều cổ trùng như vậy, vốn là công sức bồi dưỡng không ít thời gian của hắn, sau đó lấy máu thịt của hắn đi nhận chủ, nhưng hôm nay, lại bị Tiểu Đậu Đinh chém giết không khác gì sâu kiến, sao có thể khiến hắn không đau lòng cho được.
“Đồ hỗn trướng, ngươi, ngươi tại sao còn có cổ trùng?” Sắc mặt Xi Hồng đại biến, hắn cố gắng khống chế hai con cổ trùng trên người Tiểu Đậu Đinh nhưng hoàn toàn vô dụng.
Hắn chăm chú nhìn thoáng qua hai con cổ trùng trên cánh tay Tiểu Đậu Đinh, hình dạng chưa từng thấy.
“Ha ha, Xi Hồng, ngươi còn có mặt mũi nói ngươi hiểu ta toàn bộ? Vậy ngươi có biết bản mệnh cổ của ta có ba con?” Vừa nói, Tiểu Đậu Đinh vừa đắc ý khoe khoang hai con cổ trùng trên tay mình.
“Đây là Thanh Ngưu cổ, chưa thấy qua phải không, đây là Bất Diệt ong, ngươi cũng chưa từng thấy qua a?” “Trần Nguyệt, ngươi quả thật khiến ta có chút kinh ngạc, không ngờ rằng ngươi còn giấu át chủ bài này, bất quá nếu ngươi cho rằng như vậy mà có thể trốn thoát thì có phải là ngươi quá coi thường ta rồi không.”
Xi Hồng sầm mặt xuống, sau đó một chiêu đã thấy lũ cổ trùng nhung nhúc đều dũng mãnh lao về phía hắn.
Tiểu Đậu Đinh có bản mệnh cổ cường đại, Xi Hồng cũng có bản mệnh cổ của mình, hơn nữa, bản mệnh cổ của hắn không hề thua kém bản mệnh cổ của Tiểu Đậu Đinh chút nào.
Chỉ thấy, hai tay Xi Hồng nhẹ nhàng mở ra, chính giữa lòng bàn tay bỗng nhiên nứt ra, giống như đang há miệng rộng.
Khoảnh khắc sau, một con bướm sặc sỡ xuất hiện, tiếp theo đó là một con rết Bách Túc màu nâu đậm.
Đây chính là bản mệnh cổ của Xi Hồng, chiêu hồn bướm, Thiên Nhận con rết.
“Đến!” “Đi!” Xi Hồng nhàn nhạt phun ra hai chữ, đã thấy một bướm một rết đồng thời động, chiêu hồn bướm vẫy đôi cánh sặc sỡ, chỉ trong chớp mắt, Trần Mặc và Tiểu Đậu Đinh đồng thời thất thần, dường như bị nhiếp hồn, thân thể không kiểm soát mà đi về phía Xi Hồng.
Sau đó, con rết Thiên Nhận với trăm chân cùng lúc lắc lư, từng luồng công kích sắc như dao đột ngột bay về phía hai người.
Đương đương đương! Tiểu Đậu Đinh đi phía trước, những đợt công kích như lưỡi dao trước hết rơi trên người nàng, nhưng hoàn toàn không thể làm nàng bị thương, ngược lại khiến ý thức của nàng thanh tỉnh hơn.
Tiểu Đậu Đinh sải bước xông lên, ngay khoảnh khắc công kích kia sắp làm tổn thương Trần Mặc, nàng sinh sinh dùng thân mình che chắn cho Trần Mặc.
Ý thức của Trần Mặc cũng hồi phục ngay sau đó, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Đậu Đinh đang chắn công kích thay hắn, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?” “Ca ca, ta không sao, ta còn một bản mệnh cổ khác gọi là Bất Diệt ong, có nó, ta liền có thể bất tử bất diệt, chút công kích này không làm ta bị thương được đâu.” Tiểu Đậu Đinh tươi cười trên mặt, ra hiệu cho Trần Mặc không cần lo lắng cho nàng.
“Ha ha, thật không ngờ a Trần Nguyệt, bản mệnh cổ của ngươi lại có loại bản lĩnh này, nhưng ngươi cho rằng bản mệnh cổ của ngươi còn có thể chặn bao nhiêu công kích cho ngươi, ta không tin trên đời này có cổ trùng nào bất tử bất diệt, ngay cả thánh cổ cũng không làm được điều đó.” Xi Hồng cười lạnh một tiếng, chiêu hồn bướm trên không trung lại tiếp tục vẫy cánh, ý đồ khống chế hai người thêm lần nữa.
Lạch cạch!
Đúng lúc này, một tay Trần Mặc đặt lên vai Tiểu Đậu Đinh, trước ánh mắt tò mò của nàng, Trần Mặc im lặng không nói.
Nhưng Xi Hồng lại bỗng nhiên ngây người ra, vì sao Trần Mặc và Tiểu Đậu Đinh đều thờ ơ, không phải họ nên thất thần rồi sao.
Trong tay Trần Mặc đang nắm chặt khối thiên cơ nguyên thạch, “Muốn khống chế tâm trí của bọn ta, cũng phải xem bản mệnh cổ của ngươi có bản lĩnh đó không.”
Có thiên cơ nguyên thạch trong tay, ý chí của Trần Mặc trở nên kiên định gấp bội, không chỉ vậy còn có thể ảnh hưởng đến Tiểu Đậu Đinh bên cạnh, khiến nàng cũng không bị ảnh hưởng.
“Chết tiệt, ngươi làm cách nào vậy?” Xi Hồng nghiến răng một cái, sắc mặt lại lạnh đi vài phần, “Đã không khống chế được tâm trí của các ngươi, vậy ta trực tiếp giết các ngươi!”
Vừa nói, Xi Hồng vừa ra hiệu cho con rết Thiên Nhận của mình động cước.
Thấy thế, Tiểu Đậu Đinh bước nhanh về phía trước, một quyền đánh ầm ầm ra, từng trận cương phong nổi lên, trong khoảnh khắc, con chiêu hồn bướm đang bay múa trên không trung liền bị đánh rơi, một đôi cánh đều bị đánh không còn, phần thân tàn tạ còn lại nằm trên mặt đất thống khổ giãy giụa.
“Phụt!” Xi Hồng phun ra một ngụm huyết vụ, sắc mặt tái nhợt đi mấy phần.
Bản mệnh cổ không giống cổ trùng bình thường, đó là thứ liên kết linh hồn với cổ sư, một khi bản mệnh cổ bị thương, cơ thể thậm chí linh hồn của cổ sư đều sẽ bị ảnh hưởng.
“Đáng ghét, Trần Nguyệt, ngươi...” Sắc mặt Xi Hồng dữ tợn gầm lên giận dữ, nhưng nói đến một nửa, sắc mặt hắn liền đại biến, từ phẫn nộ chuyển thành kinh hoàng.
Bản mệnh cổ của Tiểu Đậu Đinh có ba con, ngoài hai con trước mắt, còn một con chính là con cổ trùng hắn vừa thôn phệ lúc nãy, định tấn công hắn.
Nhưng, sau khi con cổ trùng đó bị hắn thôn phệ, Tiểu Đậu Đinh lại không hề bị phản phệ nào cả…
Tiểu Đậu Đinh cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Xi Hồng, “Xem ra, ngươi cũng đã phát hiện ra rồi nhỉ, bản mệnh cổ của ta, vẫn chưa chết.” “Sao có thể, tại sao lại thế này…” Xi Hồng kinh hãi lùi lại mấy bước, “Không thể nào, không thể nào, ta rõ ràng đã thôn phệ bản mệnh cổ của ngươi, nó không thể còn sống được.” “Ngươi cũng biết nó là bản mệnh cổ của ta, vậy sao có thể dễ dàng chết như vậy được?” “À phải rồi, quên nói cho ngươi biết, bản mệnh cổ Tiểu Hồng kia của ta còn có một cái tên khác, gọi là Huyết Vẫn Cổ.” “Nó có thể ẩn náu trong cơ thể người, tùy thời mà động, thần không biết quỷ không hay mà thôn phệ hoàn toàn huyết nhục của một người.” “Bởi vì năng lực này của nó rất khó phát huy hiệu quả, nên ta bình thường sẽ không dùng, nhưng hôm nay đúng là vừa vặn để ngươi trúng chiêu.” Tiểu Đậu Đinh vừa dứt lời, thân thể Xi Hồng bỗng nhiên cứng đờ, cả người cảm thấy đau đớn kịch liệt, hắn đột ngột giơ hai tay lên, thấy rõ huyết nhục ở hai tay đang dần tan biến từng chút một.
Sau đó đến hai chân, rồi đến thân thể, cho đến tứ chi cùng thân thể hoàn toàn biến thành bạch cốt.
“Không, không, ta không thể chết, ta không thể chết!” Xi Hồng chỉ còn lại một cái đầu, sắc mặt lập tức tái nhợt không thôi, trông như sắp tắt thở.
Và giờ phút này, bản mệnh cổ của hắn, cùng với vô số cổ trùng bên dưới vách núi đang nhanh chóng lao về phía cơ thể hắn, muốn cứu hắn về.
“Cái này còn có thể sống sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận