Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 65: Phi Vân Bộ (length: 9097)

"Cùng lắm thì, ta với các ngươi cùng chết."
Trần Mặc hừ lạnh một tiếng, thái độ kiên quyết nhìn chằm chằm hai người trước mặt, dường như muốn nếu bắt kiếm, liền phải bước qua xác hắn.
Thái độ kiên quyết như vậy, ngược lại khiến Tống Vân Phi đang muốn đoạt kiếm càng thêm kiêng kỵ.
Cùng chết, đừng nói như vậy, cho dù ai chết, đối với hắn đều là không có lợi.
Tống Trung hai tay chắp sau lưng, chậm rãi từ phía sau Tống Vân Phi đi ra, thâm trầm nhìn chằm chằm Trần Mặc, cười lạnh nói: "Cùng chết? Cái đó là đối với người thực lực tương đương mới hữu dụng, mà ngươi? À, nếu như ngươi chưa bị thương, có lẽ còn có mấy phần khả năng, nhưng bây giờ, tuyệt đối không thể".
"Ngươi cứ việc thử một chút."
Trần Mặc cầm chặt chuôi kiếm trong tay, cố nén khó chịu trên thân thể.
Kiếm của Thất Kiếm thủ tịch lúc nãy đã làm trọng thương phủ tạng của hắn, nếu là Nhị phẩm bình thường, có lẽ dưới một kiếm kia đã chết rồi.
Mà sở dĩ Trần Mặc có thể đỡ được, thứ nhất là may mắn có Phong Ma kiếm, thứ hai chính là nhục thân Nhị phẩm kia có phòng ngự kinh khủng cùng khả năng hồi phục cực mạnh.
Điều này mới khiến hắn không những không chết, mà còn cố gắng chịu đựng khó chịu đứng lên được.
Tống Trung cũng nhìn thấu điểm này, lúc này mới có dũng khí khiêu chiến Trần Mặc.
Nếu không phải Trần Mặc suy yếu như vậy, hắn tuyệt đối không có khả năng còn ở đây ép bức Trần Mặc.
"Vậy mà lại dám nói chuyện với sư tôn ta như vậy, ngươi thật cho rằng ta không giết được ngươi à?"
Tống Vân Phi sầm mặt, thân ảnh hóa thành một tia chớp lao ra, năm ngón tay thành trảo đột ngột hướng Trần Mặc chụp tới.
Thấy vậy, Trần Mặc vung kiếm một đường, đột nhiên đâm ra.
Tống Vân Phi thấy thế, vội vàng né tránh, một kiếm kia kiếm phong quét sạch bốn phương tám hướng, kiếm khí còn xuyên thủng mấy ngọn núi phía sau Tống Vân Phi.
Tống Trung nhìn một màn này, mặt mày kinh hãi, vừa nãy hắn đã âm thầm quan sát Trần Mặc, một kiếm của Thất Kiếm thủ tịch kia quả thực đã làm hắn trọng thương, dù hắn vẫn còn dư lực chiến đấu, nhưng thực lực tất nhiên đã giảm đi nhiều.
Việc hắn vẫn dám lớn lối với bọn họ như vậy, bất quá chỉ là cố chống mà thôi.
Nhưng những gì Trần Mặc biểu hiện lại hoàn toàn vượt quá dự đoán của hắn.
"Tiểu tử này, sao còn có thực lực như vậy, chẳng lẽ là Phong Ma kiếm..."
Tống Trung âm thầm suy nghĩ, thấy giờ phút này, Tống Vân Phi đã tránh được một kiếm của Trần Mặc, công kích đột ngột lao đến, một chiêu đánh ra trong nháy mắt hất Trần Mặc bay xa mấy trăm trượng.
Máu bắn tung tóe khắp nơi.
Tống Trung giật mình.
Tống Vân Phi cười ha hả một tiếng, "Sư tôn yên tâm đi, đồ nhi đã thu bớt lực, một chiêu này không giết được hắn."
Tống Vân Phi nhẹ nhàng lắc đầu, lại từng bước một chậm rãi đi về phía Trần Mặc, "Trần Mặc, ta nói lần cuối, hãy buông Phong Ma kiếm, ta có thể tha cho ngươi một mạng".
Trần Mặc cố gắng từ dưới đất đứng dậy, dùng Phong Ma kiếm chống đỡ thân thể suy nhược, máu tươi từng ngụm phun ra từ trong miệng.
Sau đó, Trần Mặc rút kiếm, thân thể hư nhược lung lay, như một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Trần Mặc gắng gượng ổn định thân hình, khẽ chống Phong Ma kiếm vào cổ.
Khoảnh khắc tiếp theo, không chỉ Tống Vân Phi mà cả Tống Trung đều sợ hãi vì hành động kia của hắn.
"Ngươi làm gì vậy?"
Tống Vân Phi trong lòng hoảng sợ, nhưng biểu hiện bên ngoài lại giả bộ như không có gì, hắn lạnh lùng nhìn Trần Mặc, Trần Mặc nhàn nhạt phun ra một câu.
Trần Mặc cười lạnh mở miệng, "Đã không thể cùng chết, vậy ta tự mình chết cho xong, dù sao ngươi chẳng phải rất muốn ta chết à, sao vậy, ngươi sợ ta tự tử sao?"
Tống Vân Phi nắm chặt tay phải, trong lòng căng thẳng tột độ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, "Ngươi chết thì chết, có liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn Phong Ma kiếm thôi, ngươi chết cũng đỡ cho ta không ít phiền phức."
"Vậy tốt..."
Trần Mặc vừa dứt lời, nhấc kiếm muốn vạch lên cổ, đúng lúc này, bất luận là Tống Vân Phi hay Tống Trung đều nhanh chóng bay về phía Trần Mặc.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ bay đến nơi, Trần Mặc lại xoay chuôi kiếm, vung một kiếm về phía hai sư đồ.
Hai sư đồ vội vã không kịp chuẩn bị trúng một kiếm, đều bị đánh bay ra mấy trăm trượng, sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi..."
Tống Trung mặt lạnh tanh, sắc mặt âm trầm trừng Trần Mặc.
"Ha, ta biết ngay là các ngươi không dám để ta chết mà."
Trần Mặc cười lạnh, mở miệng nói: "Nếu như lão già đó thật sự muốn ta chết, lúc ở dưới kia, sẽ không để các ngươi tới cứu ta."
"Ta là con cờ của hắn, ta còn sống, đối với hắn mà nói có tác dụng lớn, cho nên dù trong lòng các ngươi có không muốn như thế nào, cũng không dám để ta gặp chuyện."
"Cút đi, Phong Ma kiếm này các ngươi không lấy đi được đâu, trừ phi các ngươi dám giết ta."
Trần Mặc cười, lại một lần nữa đưa chuôi kiếm lên cổ.
Tống Trung nhìn bộ dáng thấy chết không sờn của Trần Mặc, mặt tối sầm lại, "Trần Mặc, ngươi... tốt, ta thừa nhận, ta không dám giết ngươi, nhưng ngươi dám chết thật à?"
Trần Mặc vẫn duy trì tư thế rút kiếm tự tử, cười tủm tỉm nói ra: "Chúng ta đánh cược thử xem, cược xem ta có dám tự tử không, nếu ta thua, người tùy các ngươi xử trí, mà Phong Ma kiếm này cũng về các ngươi, còn nếu các ngươi thua, Phong Ma kiếm vẫn thuộc về các ngươi, chẳng qua, ta chết rồi, ha ha ha, nói như vậy, ta vẫn tùy các ngươi xử trí thôi..."
"Ván cược này, dù thế nào các ngươi cũng lời, ngươi nói có đúng không, Tống lão?"
Trần Mặc cười nói, mà mặt Tống Trung thì như nuốt phải cửu chuyển đại tràng thối đến cực điểm.
Tống Trung hít sâu một hơi, vẻ mặt căng cứng bỗng hòa hoãn đi đôi chút, "Ta thật không ngờ, trên đời này, lại có người dám lấy mạng mình làm tiền cược, Trần Mặc à Trần Mặc, ngươi thật là người gan dạ nhất ta từng gặp."
"Thôi được, Phong Ma kiếm này, ta bỏ, ngươi cứ việc cầm đi..."
Lời còn chưa dứt, Tống Trung đã như quỷ mị lao ra, tốc độ nhanh chóng khiến Trần Mặc nhất thời không kịp phản ứng.
Thế lực Phi Vân Viện này ở Trung Châu cực kỳ kín tiếng và thần bí, thiên hạ biết về họ chỉ có việc lão thiên sư Trương Đạo Thành và Thái Thượng trưởng lão Tống Trung giao chiến ba ngày ba đêm bất phân thắng bại.
Còn lại, hoàn toàn không rõ.
Trần Mặc cũng hiểu biết về Phi Vân Viện này, Phi Vân Viện giỏi không phải là công, mà là trốn.
Phi Vân Viện có một môn tuyệt kỹ độc môn, Phi Vân Bộ.
Cái gọi là Phi Vân, chính là đạp mây mà đi, người ngoài nhìn như đang bay.
Công pháp này luyện đến cực hạn sẽ có thể đến vô ảnh đi vô tung.
Trước đây Tống Trung và Trương Đạo Thành giao chiến ba ngày ba đêm, chín phần mười thời gian Trương Đạo Thành thậm chí không chạm nổi vào ống tay áo của Tống Trung.
Từ đó có thể thấy, Phi Vân Bộ của Phi Vân Viện đáng sợ đến mức nào.
Trước đây, Tống Trung dùng chiêu này muốn dọa lui Trương Đạo Thành, không ngờ, đối phương là con lừa cố chấp, quả thực đuổi đánh hắn ba ngày, hao hết linh lực của hắn.
Bất đắc dĩ, Tống Trung chỉ có thể kiên trì đại chiến một trận với đối phương.
Kết quả cuối cùng là hai người ngươi truy ta đuổi hao tổn quá nhiều, đánh nhau thật sự bất phân thắng bại, sau chuyện này Trương Đạo Thành bị chọc tức đến mức ngoại nhân hỏi tới, ông cũng không dám kể rõ tình hình thực tế.
Bây giờ, Tống Trung đã thi triển Phi Vân Bộ khiến lão thiên sư cũng nhức đầu năm xưa, chỉ trong nháy mắt, đã đến trước mặt Trần Mặc.
Trần Mặc lập tức quá sợ hãi, lưỡi kiếm ở trên cổ hơi run lên, chỉ cần một tích tắc nữa là có thể tự vẫn.
Nhưng, giờ khắc này, hắn không hề có động tác kế tiếp.
Trần Mặc đang cược Tống Trung không dám ra tay, còn Tống Trung, sao lại không đánh cược Trần Mặc không dám tự tử?
Mục đích bất ngờ của Tống Trung không phải ngăn Trần Mặc tự tử mà là muốn giành lại quyền chủ động, chỉ cần kém một bước là ông có thể thành công khống chế Trần Mặc.
Tống Trung lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, ông thành công.
Nhưng ngay khi ông sắp thành công thì đột nhiên, không gian phía trước ông bắt đầu vặn vẹo, còn chưa kịp hành động, một bàn tay ngọc thon dài mảnh khảnh đã ló ra từ trong không gian vặn vẹo đó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận