Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 18: Có thừa biện pháp nhường ngươi mở miệng (length: 8158)

"Các ngươi là người phương nào?"
Trần Mặc đứng dậy, ánh mắt lười biếng đánh giá mấy người đang đi về phía hắn. Tất cả có năm người, nhưng chỉ từ khí tức tỏa ra cũng có thể nhận thấy, đều là cao thủ cảnh giới Tam phẩm.
Ba người đứng dàn hàng ngang, ba người cầm đầu cầm vũ khí đứng ở phía trước, hai người còn lại ở phía sau, tay không tấc sắt, nhưng mơ hồ, Trần Mặc có thể cảm giác được trên người hai người kia có khí tức của cổ trùng.
Đại Bảo Tiểu Bảo trong cơ thể Trần Mặc vẫn ẩn mình, nhưng giờ phút này lại cảnh giác cao độ.
"Kẻ chết không cần biết thân phận của chúng ta."
Người cầm đầu vác thanh đại đao dài ba thước lên vai, vẻ mặt lạnh lùng.
Vừa dứt lời, đại đao trong tay hắn lập tức bổ xuống, thân hình tiến lên một bước, một thế đao bộc phát trong chớp mắt.
Một đạo đao mang sáng loáng bắn ra, tựa hồ có thể chẻ đôi cả hang động, tấn công dữ dội.
Trần Mặc không nói gì, gọi ra một thanh cự kiếm, khí huyết từ đan điền trào ra.
Sau một ngày một đêm tu luyện, huyết khí trong cơ thể hắn đã tích lũy đầy ắp, hai mắt đỏ ngầu, nếu không nhanh chóng giải phóng ra, rất có thể sẽ mất lý trí.
Lúc này, đám người kia xông đến, vừa vặn để hắn luyện tay một chút.
Kiếm khí đỏ ngầu liên tiếp vung ra theo nhát kiếm.
Rắc. Đao mang tan biến, còn người cầm đại đao kia thì ngay sau đó bị chém làm đôi, tắt thở hoàn toàn.
"Mạnh thật."
Bốn người còn lại đồng thanh thốt lên.
Khí thế Trần Mặc thể hiện ra rõ ràng chỉ ở cảnh giới Tứ phẩm, nhưng uy lực hắn phát ra lại vượt xa bất cứ ai ở đây.
Bọn hắn không khỏi kinh ngạc, thảo nào, cấp trên lại phái năm người đến đối phó kẻ trước mắt này.
Nghĩ đến đó, bốn người còn lại đều cảnh giác cao độ.
"Cùng xông lên, đừng để hắn có cơ hội phản công."
Một người lên tiếng, những người khác đều đồng loạt đáp ứng.
Hai người còn lại vội vàng vung vũ khí trong tay, đồng loạt phát động tấn công Trần Mặc.
"Còn dám tới?"
Trần Mặc hừ lạnh một tiếng, giơ tay lại là một kiếm, liên tiếp đâm về phía hai người kia.
"Nằm mơ."
Một cổ sư lên tiếng, hai con cổ trùng màu vàng kim trong nháy mắt rơi lên người hai người kia, sau một khắc, toàn thân hai người biến thành màu vàng kim.
Nhát kiếm dài của Trần Mặc vừa rơi xuống, càng không thể làm hai người kia tổn thương chút nào, chỉ đẩy lui họ ra ngoài hơn mười trượng.
"Thật là mạnh mẽ a."
"Chính xác, cái thân thể vàng này tuy không làm chúng ta bị thương, nhưng sự phòng ngự này cũng không thể cản được đau đớn."
"Hai người các ngươi bớt nói nhảm đi, có thể bảo vệ tốt bọn họ đã là tốt lắm rồi, hai người các ngươi còn muốn thế nào, nhanh chóng bắt lấy hắn, nếu không chúng ta cũng khó ăn nói."
"Tiếp theo cứ để ta, ta tạo cơ hội cho các ngươi bắt lấy hắn."
Một vị cổ sư lớn tiếng hô lên, lập tức vung ống tay áo, trong không gian đen kịt, vô số những con bướm đủ màu sắc sặc sỡ phát ra ánh sáng từ tay áo bay ra.
Đột nhiên, vô số bướm như thủy triều ập đến Trần Mặc.
Bốn phương tám hướng, chúng bao vây lấy hắn.
Trần Mặc vừa định cử động thì giật mình, mình vậy mà không cách nào nhúc nhích.
Những con bướm này có thể khống chế hành động của hắn.
Ngay khi Trần Mặc ngạc nhiên, hai người đã có thân thể vàng kim vội vàng xông về phía hắn, vũ khí trong tay giơ lên, có vẻ như sắp tóm được hắn.
"Đạo Tổ, ta đến giúp ngươi."
Đúng lúc này, một thanh âm từ phía trên hang núi vọng xuống, một người vội vàng nhảy xuống, vung hai chưởng đánh xuống, liền đẩy lùi hai người đang muốn tấn công Trần Mặc.
"Là ngươi?"
Trần Mặc không khỏi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên, tuy hơi tối nhưng hắn vẫn liếc mắt nhận ra người tới là Xi Thiên Khung.
"Sao ngươi lại ở đây? Không phải ta đã bảo ngươi đi rồi sao?"
Trần Mặc trợn mắt, hiếu kỳ hỏi.
Xi Thiên Khung quay người nhìn Trần Mặc, cười nói: "Ta lo Đạo Tổ gặp nguy hiểm nên không thực sự rời đi, vẫn luôn ở bên ngoài chờ, sau đó phát hiện có người tiến vào nên ta đi theo vào, quả nhiên, bọn chúng muốn đối phó ngươi."
"Vậy thì đa tạ ngươi trượng nghĩa xuất thủ..."
Trần Mặc nói, Xi Thiên Khung vội vàng khoát tay, chưa kịp mở miệng, thì thấy Trần Mặc đã bắt đầu nhúc nhích.
Hai mắt Xi Thiên Khung trợn tròn, người vừa thả bướm ra càng thêm kinh ngạc không thôi.
"Không thể nào, sao ngươi lại..."
"Ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi có cổ trùng sao?"
Trần Mặc cười lạnh một tiếng, Đại Bảo Tiểu Bảo đã bò lên cánh tay hắn, như muốn tranh công, đắc ý nhún nhảy.
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt người điều khiển bướm cổ vô cùng u ám.
"Tiếp theo để ta ra tay đi."
Trần Mặc nắm chặt cự kiếm trong tay, lập tức đột ngột xông ra.
Xi Thiên Khung kinh hãi khi thấy vậy, vừa định lên tiếng, thì Trần Mặc đã vung kiếm.
Hai người toàn thân phát ra ánh sáng vàng lao đến đối diện, chẳng mấy chốc đã bị Trần Mặc một kiếm chém giết.
"Chết tiệt, hắn quá mạnh."
Hai gã cổ sư chỉ hỗ trợ đánh phụ, nào ngờ lại gặp phải đối thủ đáng sợ như Trần Mặc, lúc này thấy người chủ công đều đã chết trận, không hề do dự, quay đầu bỏ chạy.
Trần Mặc nhấc kiếm vung lên, trước hết chém chết tên sử dụng hoàng kim cổ kia.
Người còn lại chưa kịp động thủ đã bị Xi Thiên Khung tóm được.
"Đạo Tổ, người này đã bị ta bắt giữ."
Xi Thiên Khung sau mấy chiêu đã tóm gọn người kia tại chỗ, cổ trùng cũng bị giết, một cánh tay đã bị bẻ gãy.
Trần Mặc rút kiếm lạnh lùng bước tới, Xi Thiên Khung thấy vậy, vội mở miệng: "Đạo Tổ, chuyện này chắc chắn là do Xi Hồng chỉ đạo, nếu giết hắn, e rằng không ổn đâu."
"Đều giết nhiều như vậy rồi, còn sợ một mình hắn sao?"
Trần Mặc cau mày.
"Nhưng nếu giết hắn thì coi như không có chứng cứ chứng minh Xi Hồng muốn đối phó ngươi, Xi Hồng ở Vạn Độc Quật thế lực rất lớn, ngươi muốn bình an rời đi, còn cần nhờ thực lực của cao thủ khác, ví dụ như Thánh nữ đại nhân..."
Trần Mặc cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy lời Xi Thiên Khung nói rất có lý, liền để hắn áp giải người kia, chuẩn bị mang về rồi tính tiếp.
"Hừ, đừng hòng hỏi được chuyện gì từ miệng ta..."
Người kia nghiến răng nghiến lợi nói, hằn học trừng Trần Mặc một cái, lập tức cắn đầu lưỡi, định tự sát.
Thấy vậy, Xi Thiên Khung mắt nhanh tay lẹ, một tay bóp chặt cằm hắn, một tay dùng lực bẻ trẹo quai hàm hắn, sau đó thuận thế vỗ vào lưng hắn, thân thể hắn cứng đờ, sau đó đứng yên bất động.
"Đạo Tổ yên tâm, hắn đã trúng cổ trùng của ta, giờ phút này dù có sức lực cũng chỉ có thể nghe theo sai khiến của ta."
"Ngươi, đi theo ta."
Xi Thiên Khung cất lời, người kia mất tự nhiên đi lại, ngơ ngác theo sau hắn.
"Tốt."
Trần Mặc hài lòng gật đầu, "Người này tạm thời giao cho ta, có chuyện cần phiền ngươi một chút, ngươi đi giúp ta mời Thánh nữ đại nhân của các ngươi đến... phòng ta."
Xi Thiên Khung nhẹ nhàng gật đầu, "Được, Đạo Tổ đợi lát, ta sẽ đi mời Thánh nữ đại nhân đến."
Dứt lời, Xi Thiên Khung dặn dò người kia nghe theo chỉ thị của Trần Mặc xong liền nhảy lên phía trên, sau đó biến mất dạng.
Trần Mặc quay đầu nhìn người kia một chút, nhẹ nhàng nắn lại cằm cho hắn, để hắn khôi phục như thường, "Nói đi, là ai bảo ngươi tới."
Người kia muốn quay đầu không nhìn Trần Mặc, nhưng cơ thể lại không nghe lệnh, cứng đờ tại chỗ bất động.
"Thôi được, ngươi không mở miệng thì ta có đầy cách để ngươi mở miệng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận