Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 05: Hẹn hò đêm trước (length: 7595)

"Mặc ca, Mặc ca"
Trần Mặc vừa về tới tẩm cung của mình, Lý Duyệt Duyệt đã hấp tấp chạy theo tới.
Trải qua hơn một tháng ở chung, Lý Duyệt Duyệt và Trần Mặc đã thân thiết hơn rất nhiều, cách xưng hô cũng thay đổi, tính cách cũng thoải mái hơn, nàng tò mò lẽo đẽo theo sau lưng Trần Mặc, mặt đầy Bát Quái.
"Mặc ca, vừa nãy ngươi có phải hôn miệng bệ hạ không, còn là hôn mạnh nữa chứ, thế nào, bệ hạ có để ngươi rời đi không..."
Lý Duyệt Duyệt vừa đến đã ba la ba la hỏi không ngớt.
Trần Mặc nằm trên ghế, một tay ôm trán, không nói gì.
Lý Duyệt Duyệt không buông tha, tiến lại gần Trần Mặc liền muốn hỏi cho ra lẽ.
"Vô Tâm bảo ta ngày mai cùng nàng đi dạo đế đô... Đây là cơ hội tốt đấy, Duyệt Duyệt, ta cần ngươi giúp đỡ"
Trần Mặc suy tư một lát rồi nói.
Lý Duyệt Duyệt: ヾ( ̄□ ̄;)ノ= Lý Duyệt Duyệt lập tức thu hồi vẻ mặt Bát Quái, sau đó lẳng lặng xoay người, khẽ khàng meo meo muốn chạy về phía cửa tẩm cung.
'Bốp' một tiếng, Trần Mặc đã đứng dậy, một tay đặt lên vai Lý Duyệt Duyệt, trầm giọng nói: "Ngươi muốn đi đâu, sao vậy, muốn đi mật báo với Vô Tâm à" .
"Không, không phải, ta chỉ là cảm thấy, nhiệm vụ gian nan như vậy, ta không gánh nổi"
Lý Duyệt Duyệt phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, giúp Trần Mặc chạy trốn? Chẳng khác nào tự đẩy mình lên đài hành hình sao, đây mà để Liễu Vô Tâm biết thì nàng chết mười lần cũng không đủ.
Nàng chỉ tới nghe Bát Quái thôi, không muốn vì thế mà mất mạng nhỏ a.
"Ta ở Thiên Mặc Giáo quen thuộc nhất với ngươi, ta không tìm ngươi thì tìm ai, Ninh Hân á, nếu tìm nàng thì nàng chắc chắn sẽ đi mật báo đầu tiên"
"Vậy ngươi cũng không thể tìm ta chứ, ta là dễ bắt nạt lắm à"
Lý Duyệt Duyệt ấm ức nói.
"Ta đã cứu mạng ngươi rồi"
"Hả..."
"Lý Duyệt Duyệt, chẳng lẽ ngươi là người vong ân bội nghĩa? À, xem ra ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi"
Trần Mặc buông tay ra, hừ lạnh một tiếng xoay người không thèm nhìn Lý Duyệt Duyệt nữa, sắc mặt người kia thay đổi, "Đây không phải chuyện ân cứu mạng, ngươi cứu ta không sai, nhưng ta cũng là để bảo vệ ngươi... Dù là ngươi cứu ta, cũng không thể bắt ta đi chịu chết a" .
"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi đi chịu chết, ngươi chỉ cần nói cho ta chỗ nào canh gác ít nhất, đường nào an toàn nhất là được"
Lý Duyệt Duyệt do dự một chút, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, "Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức" .
Đêm xuống, tẩm cung của Thánh nữ Một thân váy dài màu đỏ Vân Xuân Thu ngồi ngay ngắn trên ghế dài, phía trước nàng, là đám thủ hạ trung thành của nàng, trong đó còn có một người, từng làm việc dưới tay nàng, nhưng hiện giờ đã bị điều đến bên cạnh Trần Mặc làm thủ vệ, đó là Ninh Hân.
Vân Xuân Thu ngước mắt, lạnh lùng liếc qua đám người, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ta tin, chuyện các ngươi đều đã rõ cả rồi phải không, ngày mai, bệ hạ sẽ cùng tên Trần Mặc kia hẹn hò..."
Việc này cũng chẳng phải cơ mật gì, từ mấy canh giờ trước, để cho buổi hẹn hò ngày mai được suôn sẻ, Liễu Vô Tâm đã thông báo việc này cho mọi người, cũng bảo họ chuẩn bị chu đáo.
Thấy mọi người đều gật đầu, Vân Xuân Thu mới từ tốn nói thêm: "Trong một tháng nay, bệ hạ đối với Trần Mặc thế nào, ta tin các vị đều thấy rõ như ban ngày, một tên đàn ông hôi hám, hắn dựa vào cái gì mà đáng được bệ hạ sủng ái như vậy, ta không phục, người được sủng ái lẽ ra phải là ta mới đúng..."
Nói rồi, Vân Xuân Thu kích động đứng dậy, trong đôi mắt tràn đầy phẫn uất bất bình, nghe được mà đám người vừa kinh ngạc, vừa xấu hổ.
Có vẻ như ý thức được mình quá kích động, Vân Xuân Thu ho nhẹ một tiếng rồi lập tức đè nén cảm xúc trong lòng xuống, "Khụ khụ, đêm nay ta gọi mọi người đến không vì gì khác, chỉ vì một chuyện, dù thế nào đi nữa, cũng phải phá hỏng buổi hẹn hò ngày mai của ta" .
Lời vừa dứt, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, phá hoại buổi hẹn hò của bệ hạ, chẳng phải là muốn chết sao.
Mấy canh giờ trước, bệ hạ đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không được để cho buổi hẹn hò này xảy ra bất kỳ sai sót nào, thế mà bây giờ, Vân Xuân Thu lại muốn đi ngược lại.
Nàng là Thánh nữ, có lẽ nàng không sao, nhưng bọn họ thì khác.
Ngay cả Ninh Hân đang ngồi nghe cũng không khỏi nhíu mày, cảm thấy mình có vẻ như đã bị lừa.
"Thánh nữ đại nhân, việc này có phải không ổn không, nếu để bệ hạ biết..."
Có người cả gan hỏi.
Vân Xuân Thu lạnh lùng đáp: "Chỉ cần đừng để nàng biết là được mà" .
"Chúng ta cũng đâu muốn làm hỏng buổi hẹn hò này, chỉ là để bệ hạ nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Mặc thôi, a, việc này không khó, hơn nữa bệ hạ cũng sẽ không trách tội lên đầu chúng ta, chuyện này, các ngươi không cần nói nhiều, ai không làm hoặc hé lộ chuyện này ra ngoài, thì đừng trách thủ hạ của ta không nể tình"
Vân Xuân Thu đưa tay làm một động tác cắt cổ, dọa cho mọi người run lẩy bẩy.
Sau đó, nàng lại nhìn Ninh Hân một chút, cười nói: "Ninh Hân, ngươi bây giờ là thị vệ thân cận của Trần Mặc, có một số việc, chỉ có ngươi mới có thể làm được..."
Trăng lưỡi liềm treo cao, gió đêm thổi qua đồi núi.
Bên ngoài Đế Đô, hai bóng người sánh vai nhau bước đi, bỗng dừng lại ở một ngọn đồi, từ xa nhìn về phía thành Đế Đô đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa náo nhiệt.
Một người thân mang áo trắng, ăn mặc như công tử, mái tóc đen dài buộc cao, khuôn mặt tuấn tú nhu mị, làn da trắng nõn, tay cầm quạt xếp, vẻ mặt lạnh lùng; một người mặc váy xòe màu đỏ sẫm, mái tóc đen dài cột thành hai đuôi ngựa, vóc dáng không cao, nhưng dáng người lại cực kỳ nổi bật, đặc biệt là hai túi ngực càng khiến người khác chú ý.
Hai người chính là Long Phi Vũ và Tiểu Đậu Đinh, hai người đã cùng tranh giành Trần Mặc với Liễu Vô Tâm ở Thiên Long Hoàng Triều ngày trước.
Một tháng trước, Liễu Vô Tâm không một lời giải thích nửa đêm đã bắt Trần Mặc đi, hai người biết được cực kỳ tức giận, nhưng cũng chẳng làm được gì, đầu tiên là Long Phi Vũ, nàng là Nữ Đế của Thiên Long Hoàng Triều, không thể rời khỏi đế quốc quá lâu, còn Tiểu Đậu Đinh thì lực bất tòng tâm, không dám đối đầu với Liễu Vô Tâm ở bên ngoài.
Nhưng, dù sao đi nữa, ca ca bị Liễu Vô Tâm cướp đi, Tiểu Đậu Đinh vẫn không cam lòng, suy nghĩ mãi, nàng quyết định dù thế nào cũng phải mang người trở về.
Tiểu Đậu Đinh chỉ tay vào thành Đế Đô phồn hoa, nói: "Kia chính là sào huyệt của Liễu Vô Tâm, ca ca bị nàng bắt đi, nhất định là bị giam trong hoàng cung của Đế Đô này..."
Long Phi Vũ khẽ vuốt cằm, "Liễu Vô Tâm đã đạt tới Nhất phẩm chi cảnh, chỉ với hai chúng ta muốn mang người đi thì không dễ dàng như vậy" .
Liễu Vô Tâm vô cớ cướp Trần Mặc đi, Long Phi Vũ trong lòng có nhiều bất cam, nhưng nàng không phải kẻ đầu óc ngu si, thực lực địch ta chênh lệch quá lớn, nếu không cẩn trọng lên kế hoạch, thì người chịu thiệt chỉ có chính mình.
"Vả lại, Thiên Mặc Giáo là thế lực lớn nhất của U Châu, trong hoàng cung nhất định có rất nhiều cao thủ trấn giữ, chúng ta phải cẩn thận, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng..."
Long Phi Vũ nói thêm.
Tiểu Đậu Đinh khẽ gật đầu, "Nhiều năm trước, ta từng ở lại hoàng cung nơi này, cao thủ của Thiên Mặc Giáo thực sự rất nhiều, Tứ Đại Thánh Nữ tuy không bằng chúng ta, nhưng đều không phải là hạng người hời hợt, hơn nữa lại còn có Liễu Vô Tâm trấn giữ... Ý ta là, nên vào đế đô điều tra một phen, sau đó tìm thời cơ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận