Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 84: Đến cùng là trung hậu người a (length: 7911)

Trần Mặc kinh ngạc, Thiên Nguyên Tông vậy mà một xe linh thạch cũng không chở ra ngoài, hắn vốn không tin, nhưng thấy đám đệ tử chăm chú lại lộ vẻ sợ hãi thì lại không nghi ngờ.
Dù sao, người dẫn đầu lần này là đại trưởng lão, một trong hai cao thủ Nhị phẩm của Thiên Nguyên Tông, so ra thì Khương Đông Lỵ trấn thủ Bắc Cương cũng chỉ là Tam phẩm. Dù bản thân không giết được đối phương, nhưng cản trở nàng thì thừa sức.
Nhưng, đại trưởng lão không biết rằng, trong khoảng thời gian Khương Đông Lỵ về kinh, nàng đã thành công đột phá Nhị phẩm.
Trần Mặc không vội vào trong, với thực lực Nhị phẩm hiện giờ của Khương Đông Lỵ, dù đối mặt với toàn bộ cao thủ Trảm Nguyệt Minh, nàng cũng có thể đánh ba ngày ba đêm bất bại.
Hỏi thêm mấy câu đơn giản, sau lưng Trần Mặc truyền đến tiếng bước chân vội vã. Hóa ra An Mạc Sinh và đoàn người đã dẫn quân quay về, trong đó có một số quân trấn thủ mỏ linh thạch.
Do quân Thiên Nguyên Tông đánh úp, họ bị đánh tan tác, giờ thấy Thánh nữ và quốc quân An đi cùng nhau thì có thêm lòng tin, nhao nhao đi theo định lập công chuộc tội.
“Đến vừa hay.” Trần Mặc cười, “Những người này giao cho các ngươi.” Nói xong, Trần Mặc không thèm nhìn ánh mắt tuyệt vọng của đám đệ tử kia, xông thẳng vào mỏ.
Ầm! Tiếng nổ long trời lở đất vang lên từ trên không, mỏ khoáng tan hoang, từng chiếc xe chở quặng bị nghiền nát bẹp dí.
Trên không, Khương Đông Lỵ một mình đấu với ba cao thủ Thiên Nguyên Tông, dưới mỏ, đám đệ tử Thiên Nguyên Tông tranh thủ khai thác linh thạch. Nhưng thấy tình hình không ổn, thêm dư chấn chiến đấu quá kinh khủng, không ít người bỏ chạy ra ngoài.
Trần Mặc không ngăn cản, sự chú ý của hắn dồn hết vào cuộc chiến của Khương Đông Lỵ và đám cao thủ Thiên Nguyên Tông. Tay vung cự kiếm, một đạo kiếm khí mang theo huyết khí và mùi máu tanh nồng nặc bất chợt bay ra.
Tam trưởng lão Thiên Nguyên Tông đang muốn đánh lén Khương Đông Lỵ trở tay không kịp, bị đạo kiếm khí này đánh trúng. “Rắc”, cánh tay hắn bị chém đứt tại chỗ.
Tam trưởng lão ôm tay cụt, gào thét như lợn bị chọc tiết, kinh hoàng lùi mấy bước. Lúc này bị Khương Đông Lỵ đang giao chiến với đại trưởng lão phát hiện, nàng xoay người đánh một chưởng bất ngờ, hạ sát Tam trưởng lão tại chỗ.
“Lão Tam!” Đại trưởng lão hô lớn, hai mắt hằn lên sát ý nồng đậm. Thừa lúc Khương Đông Lỵ chưa kịp phản ứng, y đánh ra một chưởng chí mạng.
Nhưng chưởng này rơi vào lưng Khương Đông Lỵ lại như gãi ngứa. Nàng ngơ ngác quay lại, nghiêng đầu giọng ngây thơ nhưng lại nói ra câu vô cùng nhục nhã: “Chưa ăn cơm à?” Câu nói này làm đại trưởng lão tức muốn hộc máu.
Khương Đông Lỵ vì sợ đau, dồn hết vào phòng ngự, lúc Tam phẩm, sức phòng ngự đã đạt tới một cảnh giới kinh khủng, dù đại trưởng lão dốc toàn lực cũng không thể giết nổi nàng.
Giờ nàng đã đạt đến Nhị phẩm, y lại càng không thể làm nàng tổn thương chút nào.
Sau vài trăm hiệp ác chiến, đại trưởng lão đã mình đầy máu me, nhưng Khương Đông Lỵ ngoại trừ hao tổn linh lực, thì chẳng khác gì người không có việc gì.
Trận chiến này không thể tiếp tục được nữa.
Đại trưởng lão nghiến răng, lườm Trần Mặc kẻ đã đánh lén Tam trưởng lão, rồi gọi nhị trưởng lão bỏ chạy.
“Mơ chạy!” Khương Đông Lỵ đang đánh hăng, trước đây nàng từng giao thủ với đại trưởng lão, nhưng bị ức hiếp nhiều lần, thậm chí suýt khóc. Thù cũ hận mới, cũng đến lúc báo rồi.
“Dừng tay.” Lúc này, Trần Mặc gọi Khương Đông Lỵ lại.
“Ngươi làm gì thế?” Khương Đông Lỵ bất mãn quay đầu lườm Trần Mặc, lúc trước tha cho bọn Trảm Nguyệt Minh thì thôi đi, sao lần này lại định thả cả người Thiên Nguyên Tông, lại còn là cao thủ Nhị phẩm nữa chứ.
“Thiên Nguyên Tông đã chết một vị trưởng lão, như vậy là đủ rồi.” Trần Mặc nhẹ nhàng lắc đầu.
“Còn chưa đủ.” Khương Đông Lỵ bất mãn nói.
“Đủ rồi.” Trần Mặc chân thành nói, “Tiếp tục đánh nữa cũng chỉ giết được một tên nhị trưởng lão Tam phẩm. Như vậy, Thiên Nguyên Tông sẽ hận thấu chúng ta, việc chúng ta muốn gây chia rẽ trong bọn họ sẽ càng khó khăn hơn.” “Hơn nữa, mỏ khoáng này không mất mát gì phải không.” “Cái gì mà không mất mát, đã hai ba ngày rồi, không biết bao nhiêu linh thạch bị bọn chúng cướp đi.” Tuy Khương Đông Lỵ đã chấp nhận lời của Trần Mặc, nhưng nghĩ đến số linh thạch đã mất, lòng nàng đau như cắt. “Yên tâm đi, ta hỏi rồi. Đại trưởng lão tham lam, sau khi đến đây liền bắt thuộc hạ tập trung khai thác linh thạch chứ không mang linh thạch đi...” Trần Mặc kể lại những gì vừa nghe, Khương Đông Lỵ nghe xong ngẩn người, nhìn trái ngó phải, rồi có chút mộng bức.
Hình như, thật sự không bị cướp.
Nói cách khác, Thiên Nguyên Tông đến đây miễn phí làm công cho bọn họ hai ba ngày, vẫn là làm 12 tiếng không nghỉ, lại còn nhanh nữa chứ.
Mà không những không có tiền lương, lại còn để mất mấy mạng ở đây.
Khương Đông Lỵ hít một hơi lạnh, vị đại trưởng lão Thiên Nguyên Tông này, đúng là người trung hậu mà.
Cảm thán một hồi, Khương Đông Lỵ bỗng nghĩ đến gì đó, vội nói: “Mỏ này đã lấy lại, chúng ta mau đi mỏ tiếp theo thôi.” “Vũ Quốc, Thiên Nguyên Tông, mỏ tiếp theo chắc chắn đã bị Triệu gia chiếm. Mà Triệu gia lại không ngốc như vậy. Triệu gia chiếm mỏ lâu nhất, chắc chắn chúng đã cướp không ít linh thạch.” Nghĩ đến đây, Khương Đông Lỵ lại hấp tấp chạy đến mỏ tiếp theo.
Trần Mặc bất đắc dĩ, đành rời khỏi mỏ, quay về xe thú.
An Mạc Sinh và đoàn người đang chạm mặt Trần Mặc, chưa kịp mở miệng đã thấy hắn lái xe thú rời đi, ai nấy đều ngơ ngác.
“Bệ hạ, chúng ta, phải làm sao?” Dư Chấn Nam do dự hỏi.
An Mạc Sinh nhìn xung quanh, “Bắt hết bọn đệ tử Thiên Nguyên Tông này lại, những người khác, theo ta tiếp tục bắc thượng...” Trần Mặc lái xe thú đi vội nửa ngày, cuối cùng cũng đến được mỏ tiếp theo. Vừa xuống xe, từ xa hắn đã thấy Khương Đông Lỵ đứng ngẩn người trong mỏ.
Mỏ không còn một chiếc xe chở quặng, linh thạch đã khai thác cũng đều bị chở đi.
Trần Mặc liếc nhìn quanh, không có dấu vết chiến đấu. Hắn nhíu mày tiến đến, “Không gặp người à?” Khương Đông Lỵ gật nhẹ đầu, “Ta bên này cũng vậy, bọn họ như là có tin gì đó, đã rời đi từ sớm. Không chỉ ở đây, ta còn ra biên quan xem rồi. Đại quân Trảm Nguyệt Minh đã rút đến địa phận Vĩnh Châu.” “Không nên thế chứ?” Trần Mặc có chút kỳ lạ. Thiên Nguyên Tông và Triệu gia vốn không hợp nhau. Đại trưởng lão dù biết Khương Đông Lỵ lợi hại, nhưng theo hiểu biết của Trần Mặc thì y nhất định không báo chuyện này cho người Triệu gia. Thậm chí y còn muốn thấy người Triệu gia bị đánh cho tơi tả.
Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận