Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 14: Đem ta cũng mang lên (length: 8134)

"Thánh nữ đại nhân, quật chủ có lệnh, mời theo chúng ta trở về đi"
Từ ngoài khách sạn tiến đến mấy người, khi nhìn đến Tiểu Đậu Đinh một khắc này, trên mặt lập tức lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, sau đó cấp tốc vọt tới trước mặt của nàng, cung kính nói.
Tiểu Đậu Đinh thần sắc khẽ giật mình, quay đầu nhìn bên cạnh đám người một chút, không khỏi nhíu mày lại, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Không ngờ, tốc độ của những người này vậy mà nhanh chóng như vậy, nàng còn chưa kịp phản ứng.
Xem ra, quật chủ đã sớm chuẩn bị, mình lần này đến Miêu Châu, hành tung đều bị phát hiện.
Tiểu Đậu Đinh nhếch miệng, thần sắc không vui nói ra: "Ta không quay về, ta còn có việc phải bận rộn, ta phải bận rộn xong lại trở về".
Trên mặt mấy người hiện lên một vòng lạnh lùng, nhưng rất nhanh, lại khôi phục như thường.
"Thánh nữ đại nhân, xin đừng nên làm khó tiểu nhân"
"Thế nào, là ta làm khó được các ngươi sao, hay là nói các ngươi muốn đối nghịch với ta"
Tiểu Đậu Đinh lập tức đứng lên, nhíu mày quát lạnh một tiếng, "Ta đã nói chờ ta làm xong việc lại trở về, các ngươi làm như vậy chẳng lẽ không phải là làm khó ta sao".
Người cầm đầu cắn răng một cái, "Thánh nữ đại nhân, quật chủ đang trên đường chạy tới, tin rằng không đến một khắc đồng hồ, hắn sẽ đến nơi này, xin đừng làm chúng ta khó xử".
"Cái gì?"
Tiểu Đậu Đinh lập tức sững sờ, không ngờ quật chủ vậy mà đích thân đến.
Nếu là như vậy, cái này thật đúng là không phải do nàng tùy hứng được.
Quật chủ ra tay, coi như nàng không muốn, vậy cũng phải ngoan ngoãn trở về.
Nghĩ tới đây, Tiểu Đậu Đinh trên mặt thoáng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Biết rồi, ngoài cổng chờ đấy".
Dứt lời, Tiểu Đậu Đinh nhẹ nhàng khoát tay.
Mấy người nhìn thấy Tiểu Đậu Đinh bộ dạng này, cũng biết nàng đây là thỏa hiệp, cũng không nói thêm lời nào, quay người rời đi.
"Ca ca, xem ra lần này ta không về là không được rồi"
Tiểu Đậu Đinh bĩu môi, ánh mắt bên trong đầy vẻ không muốn.
"Nếu quật chủ của các ngươi muốn tìm ngươi, vậy dĩ nhiên là không từ chối được, lần trước hắn đã tìm ngươi, nói không chừng là có chuyện gì quan trọng, ngươi về đi"
Trần Mặc khẽ vuốt cằm, tay phải nâng lên nhẹ nhàng sờ lên đầu Tiểu Đậu Đinh.
"Ừ"
Tiểu Đậu Đinh nhu thuận nhẹ gật đầu, sau đó hàm tình mạch mạch lườm Trần Mặc một chút, "Ca ca yên tâm, ta chẳng mấy chốc sẽ trở về".
"Ta đi cùng quật chủ nói rõ tình huống rồi sẽ lập tức trở về"
Tiểu Đậu Đinh nói xong, đứng dậy liền rời khỏi nơi này.
"Những người kia, có gì đó kỳ lạ"
Nhìn Tiểu Đậu Đinh bóng lưng rời đi, một mực trầm mặc không nói Mộc Thu Ca rốt cục mở miệng.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều đem ánh mắt tò mò hướng nàng nhìn.
Triệu Thanh Linh nháy mắt, hiếu kỳ nói: "Ngươi làm sao nhìn ra được, ta cảm thấy, bọn họ rất bình thường mà".
"Tuy nói ta có thể phát giác được trên người bọn họ một thoáng lãnh ý, nhưng ta cũng không cảm giác có gì không ổn, dù sao, bọn họ cũng là phụng mệnh làm việc..."
Sở Nhược Mộng nói ra quan điểm của mình.
Trần Mặc một tay chống đỡ gương mặt, trong đầu tinh tế suy nghĩ một lát sau hỏi: "Thu ca, nói một chút ý kiến của ngươi".
Mộc Thu Ca khẽ vuốt cằm, nhẹ nhàng nâng lên một ngón trỏ, sau đó, một con cổ trùng chậm rãi từ trong cơ thể của nàng bò ra, rơi vào trên đầu ngón tay, "Con cổ trùng này của ta cảm nhận rất mạnh, đặc biệt là về khả năng nhận biết cảm xúc của người khác, lúc những người kia đến đây, nó liền ở một bên quan sát...".
"Những người kia kẻ đến không thiện, cổ trùng nói với ta, bọn họ không có ý tôn kính với Trần cô nương, thậm chí còn có...cái này, ta cũng không nói rõ được, tóm lại, bọn họ đối Trần cô nương nhất định không có ý tốt"
"Nếu thật sự là như vậy, vậy không thể không phòng a"
Sở Nhược Mộng nhíu mày, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Trần Mặc ngồi thẳng lên, sắc mặt cũng biến thành nghiêm túc.
Trong ký ức của hắn, vị quật chủ Vạn Độc Quật kia cũng không phải là người tốt lành gì, vốn cho rằng, hắn và Tiểu Đậu Đinh tiếp xúc khá nhiều, sẽ không gây bất lợi cho nàng, nhưng nghe Mộc Thu Ca nói vậy, hắn cũng cảm thấy, chuyện này không đơn giản như thế.
"Việc này, chúng ta xác thực nên đề phòng một phen..."
Trần Mặc vuốt cằm, chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: "Như vậy đi, Thanh Linh ngươi mang theo Triệu Hổ, còn có Nhược Mộng cô nương. Miêu Phi Vũ, các ngươi bốn người từ một nơi bí mật gần đó theo dõi, ta cùng Thu Ca sẽ đi trông chừng tên quật chủ Vạn Độc Quật này".
"Tốt"
Đám người đồng loạt gật đầu, đáp ứng.
Triệu Hổ không được lanh lợi cho lắm lắc lư một chút, sau đó phát ra một tiếng gào thét, dẫn theo cây đại đao cổ phác liền muốn động thủ.
"Triệu Hổ"
Trần Mặc bất đắc dĩ trừng Triệu Hổ một chút, "Là bảo ngươi bí mật theo dõi, không bảo ngươi trực tiếp động thủ".
Triệu Hổ mắt tròn mắt dẹt, sau đó liếc nhìn những người khác đang nhìn mình với ánh mắt như nhìn đồ ngốc, đầu óc lại lơ mơ, cuối cùng ngoan ngoãn để đao xuống.
Trần Mặc im lặng nâng trán, "Thanh Linh, coi chừng em trai ngươi, đừng để hắn làm chuyện điên rồ".
"Được..."
Triệu Thanh Linh cũng có chút lúng túng lên tiếng.
Thiên phong ngoài thành, Tiểu Đậu Đinh đi theo nhóm cao thủ Vạn Độc Quật kia tới đây, vừa định trở về, đã thấy một người đàn ông trung niên mặc trường bào đỏ thẫm vững vàng rơi xuống trước mặt mọi người.
Người đàn ông trung niên tóc dài đen trắng nửa nọ nửa kia, ngũ quan đoan chính, mang trên mặt vẻ nho nhã.
Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Tiểu Đậu Đinh và mấy người cao thủ Vạn Độc Quật đều cung kính chắp tay hành lễ.
"Tham kiến quật chủ"
Người đàn ông trung niên tên là Xi Hồng, quật chủ Vạn Độc Quật.
"Không cần đa lễ"
Xi Hồng nhẹ nhàng khoát tay, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ nho nhã, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Tiểu Đậu Đinh, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, "Tiểu Nguyệt, đã lâu không gặp, con thật là khiến nghĩa phụ nhớ nhung".
Xi Hồng mặc dù là quật chủ Vạn Độc Quật cao quý, nhưng đồng thời cũng là nghĩa phụ của Tiểu Đậu Đinh.
Từ sớm, khi Tiểu Đậu Đinh một mình tới Miêu Châu lịch luyện, trong cơ duyên xảo hợp, nàng đã gặp được người đàn ông trước mắt này.
Được hắn quan tâm từng chút một, cũng bởi vậy, nàng có thiện cảm với người đối đãi với mình rất tốt này, theo đề nghị của đối phương, Tiểu Đậu Đinh liền nhận hắn làm nghĩa phụ.
Nói xong, Xi Hồng giang hai tay ra, muốn cho Tiểu Đậu Đinh một cái ôm thật lớn, nhưng lại bị Tiểu Đậu Đinh tránh đi.
"Quật chủ"
Tiểu Đậu Đinh kêu một tiếng.
Sắc mặt Xi Hồng thay đổi, Tiểu Đậu Đinh vậy mà không gọi hắn là nghĩa phụ.
"Quật chủ, ta không muốn cùng ngươi trở về, ta còn có việc phải bận rộn"
Tiểu Đậu Đinh mặt nghiêm túc nói.
Sắc mặt Xi Hồng không thay đổi, lúc này, người thủ lĩnh đi cùng Tiểu Đậu Đinh mới rồi cúi lại, ghé vào tai Xi Hồng nói nhỏ vài câu, nụ cười trên mặt hắn lập tức thu lại vài phần.
"Tiểu Nguyệt, con nói cho ta biết, con không muốn cùng ta trở về, có phải vì người đàn ông khác hay không..."
Giọng của Xi Hồng lạnh đi mấy phần.
Tiểu Đậu Đinh nghĩ ngợi, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, ta muốn lấy được thánh cổ".
Câu trả lời này khiến Xi Hồng có chút bất ngờ, vẻ lạnh lùng trên mặt nhiều thêm vài phần ấm áp, nụ cười cũng rạng rỡ hơn.
"Tiểu Nguyệt, chuyện này con không cần lo lắng, chuyện thánh cổ xuất thế ta cũng nghe nói, con cứ yên tâm, thánh cổ này Vạn Độc Quật ta nhất định sẽ giành được, con là thánh nữ Vạn Độc Quật của ta, đương nhiên cũng phải theo ta đi trước, đến lúc đó, coi như con không muốn đi cũng phải đi với ta"
Xi Hồng giải thích.
Nghe vậy, Tiểu Đậu Đinh trên mặt lập tức hiện lên một vòng vui mừng.
"Thật sao, cảm ơn nghĩa phụ"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Xi Hồng rốt cuộc không che giấu được, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn khắp người Tiểu Đậu Đinh.
"Tiểu Đậu Đinh, nếu đã muốn về Vạn Độc Quật, có thể mang ta theo được không"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận