Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere

Mệnh Thừa Một Tháng, Ta Đem Ngây Ngô Nữ Đế Dưỡng Thành Yandere - Chương 94: Triệu gia địa lao (length: 7881)

"Ta tuy là Triệu gia nhị gia, nhưng cái Triệu gia này, bề ngoài vẫn là do đại ca ta quyết định, hai ngươi theo ta ra ngoài, cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, không nên nói năng lung tung..."
Vào đến Triệu gia, Triệu Không Minh quay đầu nhìn thoáng qua Trần Mặc và Sở Nhược Mộng đang theo sát phía sau, cẩn thận dặn dò.
Trần Mặc mỉm cười, vui vẻ đáp ứng, "Triệu Nhị, ngươi cứ yên tâm, chuyến này ta đến chỉ là giúp ngươi tìm kiếm chân tướng, chuyện khác, ta sẽ không làm".
Triệu Không Minh nhíu mày, có chút không hài lòng với cách Trần Mặc gọi mình là Triệu Nhị, há miệng muốn răn dạy, nhưng cuối cùng vẫn nén lại.
Sở Nhược Mộng như cái đuôi bám theo sau lưng Trần Mặc, nghe Triệu Không Minh nói vậy cũng cười tủm tỉm nói: "Làm việc vì tiền, tôi theo ông chủ nhà tôi, ngoài ra chuyện gì mà anh muốn tôi làm, thì phải thêm tiền".
Khóe miệng Trần Mặc giật một cái, đúng là đồ hám tiền.
Triệu Không Minh không để ý đến hai người, nói thẳng vào vấn đề: "Tiếp theo, nên đi đâu?"
"Địa lao Triệu gia".
Địa lao Triệu gia nằm ở nơi sâu nhất của Triệu gia, giam giữ không ít trọng phạm gây bất lợi cho Triệu gia, có người Triệu gia, cũng có người không phải Triệu gia, vì còn giá trị lợi dụng nên chưa xử lý.
Địa lao Triệu gia chỉ có cao tầng Triệu gia mới được vào, Triệu Không Minh tự nhiên có tư cách này, có điều những năm nay hắn một lòng vùi đầu vào sự nghiệp của Triệu gia, chưa từng quản mấy chuyện lặt vặt này.
Ngoài cửa địa lao cổ kính có hai tên thủ vệ Triệu gia canh gác, lưng đeo trường đao, ánh mắt cảnh giác, khi thấy Triệu Không Minh cùng đám người sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn mấy phần.
Hai người đang định ngăn đám Trần Mặc lại, nhưng khi thấy Triệu Không Minh liền hoảng sợ cúi đầu hành lễ, "Nhị gia".
Triệu Không Minh khẽ gật đầu, "Ta có chút việc muốn vào trong một chuyến".
"Cái này..."
Hai người do dự một chút, có vẻ không muốn cho vào.
Triệu Không Minh nhíu mày, mặt đột nhiên trầm xuống, "Thế nào, ta không có quyền sao?"
"Không, không phải".
Hai người nhìn nhau, sau đó hoảng sợ tránh ra một lối, có điều, khi thấy đám Trần Mặc đi vào, hai người đều liếc mắt trao đổi.
"Gia chủ đã nói, không được để người không phận sự vào".
"Nhưng nhị gia không phải người không phận sự mà, nếu không cho hắn vào, hắn có thể chém chết chúng ta tại chỗ".
"Nhưng ý gia chủ... Thôi, vẫn là báo với gia chủ một tiếng đi".
...
Trần Mặc đi theo hành lang âm u một đường xuống dưới lòng đất, càng xuống dưới, có thể thấy rõ hai bên hành lang xuất hiện những phòng giam.
Mỗi phòng giam đều nhốt người, từng đôi mắt mang theo sự hoảng sợ lại ẩn chứa hận ý nhìn ra, có người sợ hãi trốn vào góc, có người thì phát cuồng xông tới cửa, nắm chặt song sắt la hét.
Hôi thối, âm u, ẩm thấp tràn ngập toàn bộ địa lao.
Dưới sự dẫn dắt của Trần Mặc, Triệu Không Minh đi một mạch xuống dưới ba tầng, dừng lại ở bên ngoài một gian phòng giam trống không.
"Sao, ngươi nói chân tướng, ở trong căn phòng này?"
Triệu Không Minh chỉ vào một gian phòng đã khóa lại nhưng bên trong lại không có ai, không khỏi nhíu mày.
"Vào đi".
Trần Mặc đơn giản thốt ra hai chữ, giống như ra lệnh.
Triệu Không Minh tuy không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Cửa phòng giam bị khóa sắt khóa chặt, nhưng chuyện này không làm khó được Triệu Không Minh, thanh trường đao bên hông ‘vút’ một tiếng rút ra rồi lại tra vào, trong chớp mắt, khóa sắt gãy lìa.
Triệu Không Minh đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh phòng giam trống rỗng, không phát hiện điều gì bất thường, mới quay người, định chất vấn Trần Mặc, nhưng ngay trong một khoảnh khắc, hắn dường như phát hiện các bức tường xung quanh, có gì đó lạ lùng.
Hai bên lối đi đều có đèn, ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong phòng giam, Triệu Không Minh nhẹ nhàng cúi xuống, tỉ mỉ quan sát bức tường nhà tù, phía trên chằng chịt những chữ viết.
"Đây, đây là..."
Mắt Triệu Không Minh lập tức mở lớn, vẻ mặt không thể tin, trên đó viết rõ ràng là tên Triệu Không Minh, chằng chịt, đầy cả ba bức tường.
Chữ viết trên tường có chút nguệch ngoạc, nhưng cũng có thể lờ mờ thấy được nét thanh tú của nữ tử, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Triệu Không Minh, hắn đột ngột quay đầu nhìn Trần Mặc, "Chẳng lẽ đây là..."
Trần Mặc khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng lại giống như nói hết.
"Không thể nào, chuyện này không thể nào".
Triệu Không Minh lắc đầu, ra sức phủ nhận, nếu Bạch Hi Hoa từng ở đây, sao hắn có thể không biết.
Hơn nữa, nhìn chữ viết trên này, Bạch Hi Hoa chắc chắn đã bị nhốt ở đây không ít thời gian.
Nếu vậy, sao hắn lại không có một chút ấn tượng nào.
"Ngươi có nhớ, trước khi tự vẫn, Bạch Hi Hoa từng ra ngoài một tháng?"
Trần Mặc hỏi.
Triệu Không Minh khẽ gật đầu, "Hi Hoa tuy nói là con nhà quan, nhưng đến đời cô ấy đã sa sút, vì thế, chi nhánh của cô ấy bắt đầu kinh doanh, mà Hi Hoa lại có năng khiếu kinh doanh, thường xuyên đi khắp nơi buôn bán..."
"Trước khi Hi Hoa tự vẫn một tháng, cô ấy từng nói với ta là muốn lên phía Bắc làm một vụ giao dịch, rất nhanh sẽ về, ta lo lắng cho an nguy của cô ấy, liền muốn đi cùng, nhưng lại bị cô ấy cự tuyệt".
"Tuy nhiên, ta vẫn có chút không yên tâm, liền để cao thủ Triệu gia âm thầm bảo vệ cô ấy..."
Đến đây, Trần Mặc cắt ngang, "Bạch Hi Hoa chính là bị bắt ở đây trong một tháng đi về phía Bắc đó".
"Không thể nào".
Triệu Không Minh lập tức phản bác, "Mấy cao thủ ta phái đi, đều là cao thủ Triệu gia, có họ, Hi Hoa không thể xảy ra chuyện, sau đó, chính bọn họ nói với ta, mọi thứ đều ổn..."
"Nếu bọn họ giả dối, biển thủ thì sao?"
"Ngươi, có ý gì?"
Triệu Không Minh trừng mắt nhìn Trần Mặc, lớn tiếng hỏi.
"Mang Bạch Hi Hoa về, sau đó nhốt ở đây, chính là đám cao thủ Triệu gia ngươi đó à?"
"Không thể nào".
Triệu Không Minh lập tức phủ nhận, "Không thể nào, bọn họ không thể phản bội ta, bọn họ cũng không dám phản bội ta".
"Vậy ngươi dám để bọn chúng ra đối chất với ngươi không?"
Trần Mặc vừa dứt lời, Triệu Không Minh liền ngây người ra, há miệng, mặt xám xịt, "Bọn chúng đã sớm chết rồi".
"Ngươi, có phải đã biết chuyện này rồi, cho nên muốn dựng lên một vụ án không có chứng cứ?"
"Nếu như vậy, vậy những điều này trong địa lao Triệu gia giải thích thế nào?"
"Cái này, cái này..."
Triệu Không Minh ngây người, hắn lùi về sau hai bước, nhất thời cứng họng, muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt nên lời.
"Còn một chỗ nữa, có muốn xem thử không?"
Trần Mặc truy vấn.
Triệu Không Minh nhìn tên mình trên ba bức tường, không tự chủ nuốt nước miếng một cái, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, sợ nhìn thấy những thứ tương tự, nhưng lại rất muốn tìm kiếm chân tướng.
"Nơi nào?"
Cổ Triệu Không Minh khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn quyết định đi xem thử.
Sau khi chỉ rõ một hướng, ba người lại xuất phát, đi đến tầng bốn dưới lòng đất, cả ba dừng lại trước một căn phòng bí mật ở bên dưới.
Cửa phòng cũng bị khóa sắt khóa chặt, dường như không muốn cho ai vào.
Triệu Không Minh không chút do dự rút đao, sắp vung đao thì một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên, "Dừng tay" ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận