Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 969: Trương Thiệu thuyết phục! Chu Đô Đốc, chúng ta hàng Tào Tháo đi!

Chương 969: Trương Chiêu thuyết phục! Chu Đô Đốc, chúng ta hàng Tào Tháo đi!
Một binh sĩ bên cạnh nói phụ họa: “Cha ta cũng ở trong doanh địa Giang Đông, Chu Du đã từng nói, hắn sẽ suất lĩnh đại quân đánh vào Kinh Châu......” “Nếu không có Chu Du, chúng ta làm sao có thể đối chiến với Doanh Hiệp, làm sao lại bị người ta đánh thành thế này?” Người chất vấn Chu Du cũng ngày càng nhiều, ngay cả Tôn Quyền ở bên ngoài cũng cảm nhận được sự tức giận của đám đông.
“Chúa công...... Bọn hắn nói quá phận.” “Bất kể thế nào, Chu Du đều là tổng đô đốc do ngài bổ nhiệm, còn bọn hắn chẳng qua chỉ là đám giáo úy nho nhỏ, lại dám nghị luận đô đốc như vậy. Xin chúa công cho phép, để ta cho bọn hắn một bài học khắc sâu.” Thị vệ bên người Tôn Quyền lòng đầy căm phẫn, xung phong muốn thay Tôn Quyền xử trí những chiến binh đã nghị luận Chu Du kia.
Thế nhưng trên khuôn mặt Tôn Quyền lại hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
“Thôi bỏ đi, không cần hỏi tội.” Nói rồi, Tôn Quyền buông tay đang kéo rèm lều vải xuống, miệng khẽ hát, đi về phía xa.
“Chu Du, không ngờ ngươi lúc này vẫn còn có thể phát huy tác dụng.” Nhìn về hướng doanh địa Giang Đông, ánh mắt Tôn Quyền có chút ngưng tụ.
Hắn đã nghĩ ra một phương pháp vẹn toàn đôi bên, vừa có thể vực dậy sĩ khí, lại vừa có thể diệt trừ mối họa lớn trong lòng mình. Trên mặt hiện lên một tia mỉa mai tàn nhẫn, Tôn Quyền suất lĩnh thân binh, dần dần đi xa.
Một lát sau, một tin tức làm người ta khiếp sợ truyền khắp toàn bộ doanh địa:
“Chu Đô Đốc thủy sư Giang Đông là Chu Du, không tuân mệnh lệnh chúa công, tự tiện tiến công Kinh Châu, khiến doanh địa Giang Đông toàn quân bị diệt, mười vạn thủy sư Giang Đông toàn quân bị diệt.” “Tội ác cùng cực, nhân thần cộng phẫn!” “Nên chém!” Mà người phát ra chỉ lệnh này, chính là...... Tôn Quyền.......
Khi Chu Du tập hợp lại tàn binh, sau khi vô cùng vất vả mới thoát khỏi sự truy sát, thủy quân Giang Đông cuối cùng đã chỉ còn là quá khứ.
Vị đô đốc Giang Đông ngày nào, bây giờ cũng chỉ còn lại một hai vạn tàn quân.
Mà trong số những người này, những người còn có sức chiến đấu, chỉ vẻn vẹn mấy ngàn.
Chu Du ngồi trên ngựa, nhìn qua đám tướng sĩ mặt mày uể oải, trong lòng cũng là một trận bực bội.
Chỉ còn kém đúng một bước nữa thôi, hắn đã có thể chiếm được Kinh Châu.
Tựa như có một bức tường vô hình, ngăn cách hắn và Doanh Hiệp.
“Thủy sư Giang Đông đã bị tiêu diệt, ta còn mặt mũi nào đi gặp chúa công?” Giờ khắc này, Chu Du nhớ tới kỳ vọng tha thiết của Tôn Quyền đối với hắn.
Chu Du cảm giác thân thể mình đều đang run rẩy, hắn không cách nào khống chế nổi chính mình.
Nhưng nghĩ tới uy hiếp của Tào Quân, nghĩ tới Kiến Nghiệp cùng Doanh Hiệp.
Chu Du cố gắng khống chế nỗi sợ hãi của mình, “Ta, Chu Du, có thể nào uất ức như thế?” “Chúa công còn cần ta, ta còn chưa thực hiện lời hứa với chúa công Tôn Sách, tuyệt không thể chán nản.” Chu Du cắn chặt răng, dốc hết toàn lực, mang theo số ít tướng sĩ đoạt lại được từ tay Tào Quân chạy về thành Kiến Nghiệp.
Cùng lúc đó, ngoài cửa thành Kiến Nghiệp.
Người ngựa tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
“Hoan nghênh Chu Đô Đốc trở về.” Ngoài thành, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là cờ xí, Giống như mọi người đều đang nghênh đón Chu Du trở về.
Mà cảnh tượng này cũng khiến cho đám Ngô quân vừa trải qua thất bại cảm thấy nội tâm dâng lên một tia ấm áp.
Bởi vì, những người dân mà bọn họ phải bảo vệ cũng không hề trách cứ họ.
Tuy nhiên, Chu Du vẫn nhìn ra một chút manh mối.
Tiếng trống mặc dù vang dội, nhưng trên mặt những thường dân ra đón bọn họ đều mang vẻ lo âu và sợ hãi không thể che giấu, có điều tất cả đều bị sự huyên náo bên ngoài che lấp đi.
Chu Du thấy vậy, cũng không khỏi có chút dè chừng.
“Các vị, chúa công vì sao không đến?” Chu Du nhìn về phía Trương Chiêu và những người khác, mở miệng hỏi.
Mà tay kia của hắn, thì lặng lẽ nắm lấy trường kiếm bên hông.
Nhưng Trương Chiêu lại bình tĩnh nói: “Chúa công lo lắng chiến sự tiền tuyến, gần đây lâm bệnh, lúc này mới phái chúng ta tới nghênh đón Chu Đô Đốc cùng đại quân.” Thấy Trương Chiêu thần thái tự nhiên, trong lòng Chu Du không khỏi có chút nghi hoặc.
“Là ta quá lo lắng sao?”
Bên trong thành Kiến Nghiệp.
Đội ngũ nghênh đón Chu Du đã xếp thành một hàng dài.
Nhưng vừa vào thành, trong lòng Chu Du lập tức dâng lên một cảm giác nguy cơ.
Mặc dù trên đường phố rất chỉnh tề, không có bất kỳ điều gì khác thường.
Cho dù phía trước là con đường phủ đầy hoa tươi, Nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn che lấp mùi máu tươi nồng đậm trong không khí.
Tất cả nhà cửa, đều bị quét dọn sạch sẽ, Nhưng những mái nhà từng bị lửa thiêu cháy đen, lại thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn càng ý thức được, việc Trương Chiêu và những người khác vừa vào thành đã vội vã bảo hắn tiến cung có điều kỳ quặc.
Quan điểm chính trị của hắn và Trương Chiêu, trước nay vốn không nhất trí.
Hai người bình thường chính là cây kim so với cọng râu, hôm nay làm sao đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?
“Trương Chiêu, cảm ơn sự chiêu đãi của ngươi, chỉ là, các binh sĩ đã lặn lội đường xa, rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi cho tốt một chút."
"Hay là, để các binh sĩ đều vào thành, nghỉ ngơi cho thật tốt một chút. Vừa vặn có thể để chúa công xem kỹ một chút, những binh sĩ đã anh dũng giết địch trên chiến trường này.” Đề nghị của Chu Du, khiến Trương Chiêu và những người khác nở nụ cười.
“Hiện tại Tào Quân đã đánh vào Giang Đông, tất nhiên sẽ giống như quân Tần quét ngang Giang Đông Bát Đại Đô. Chu Du, ngươi thật sự cảm thấy chút binh lực này có thể ngăn cản được đại quân của Tào Tháo sao?” Chu Du nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, rút trường kiếm ra, nói chắc nịch (chém đinh chặt sắt): “Ta, Chu Du, tình nguyện chết, cũng sẽ không phụ lòng chúa công.” “Thật không ngờ các ngươi là một đám tiểu nhân hèn hạ! Thử hỏi, chúa công có điểm nào có lỗi với các ngươi, lại khiến các ngươi sinh lòng phản bội?” “Tào tướng quân thế lực khổng lồ, Giang Đông tràn ngập nguy hiểm, chính là lúc chúng ta phải cùng chung mối thù, các ngươi không lấy quốc gia làm trọng, không đem thân đền đáp ơn nước, sau khi chết làm sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông?” “Hơn nữa, với sự âm hiểm xảo trá của Tào Tháo, các ngươi nghĩ Tào Tháo thật sự muốn thu nhận các ngươi sao? Thật ra, các ngươi chỉ là một quân cờ để hắn chinh phạt Giang Đông mà thôi.” Trương Chiêu bị lời nói của Chu Du làm cho tức đến mặt mày tái mét, giận sôi lên, nhưng lại không thể phát tiết ra ngoài.
Bởi vì, Chu Du là một trong những quân sư nổi danh nhất Giang Đông.
Cũng là một trong những quân sư duy nhất đã giao thủ nhiều lần với Doanh Hiệp nhưng không chết.
Bởi vậy, người của tứ đại gia tộc muốn dùng Chu Du để chế ước Doanh Hiệp.
Nhưng nghĩ đến thủ đoạn thần quỷ khó lường của Doanh Hiệp, Trương Chiêu liền không rét mà run.
Mặc dù bản thân hắn cũng được coi là quân sư hạng nhất, nhưng so với Chu Du thì còn kém xa.
Huống chi là, ngay cả Chu Du cũng đã thua trong tay Doanh Hiệp vô số lần.
Bởi vậy, giờ khắc này, bọn họ cũng không muốn trở mặt với Chu Du, có thể chiêu hàng được Chu Du là tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Trương Chiêu hít sâu mấy hơi, để mình bình tĩnh lại, sau đó ôn hòa khuyên nhủ:
“Chu Đô Đốc, người của tứ đại thế gia chúng ta đã tiếp xúc với Tào Tháo, nếu như Chu Đô Đốc nguyện ý trở thành một thành viên của tứ đại thế gia chúng ta, chúng ta nhất định sẽ đối đãi ngươi như thần mà cung phụng.” “Chu Đô Đốc, chúng ta cùng là tài tử nổi danh đất Giang Đông, chúng ta đã từng là chiến hữu.” “Nếu như chúng ta đều gia nhập vào trận doanh của Tào Tháo, vậy tương lai nhất định sẽ trở nên càng thêm cường đại.” “Chu Đô Đốc à, ngươi tại sao cứ muốn chết một mực giữ lấy Tôn Quyền không buông?” “Nếu bây giờ chúng ta thần phục, ở bên phía Tào Tháo, chính là lập đại công.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận