Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 95 dự định thành lập hí khúc tuyên truyền tiểu đội!

Chương 95: Dự định thành lập đội tuyên truyền hí khúc!
“Vật hiếm thì quý thôi, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, xà phòng nhiều lên, giá cả tự nhiên sẽ giảm xuống.” nữ chủ quán giải thích.
Thạch Thanh Tuyền nhẹ gật đầu, móc ra một lượng bạc đưa cho nữ chủ quán, “Ta mua hai khối.” Thượng Tú Phương nhìn chằm chằm nữ chủ quán kia, có chút khó hiểu hỏi: “Bên trong Tang Hải Thành này, có không ít nữ chủ quán sao?” “Trước đây đúng là không nhiều, nhưng từ khi Đông Quận hủy bỏ thanh lâu thì liền trở nên nhiều hơn.” “Hủy bỏ thanh lâu?” Thượng Tú Phương, Thạch Thanh Tuyền đều thấy lòng run lên dữ dội, trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng kỳ lạ, vẻ mặt quỷ dị không nói nên lời.
Các nàng đã ghé qua mấy huyện thành thị ở Đông Quận, nhưng lại không hề nhìn thấy bất kỳ pháp lệnh hủy bỏ thanh lâu nào.
“Đúng vậy, pháp lệnh hủy bỏ thanh lâu đã được thi hành ở Tang Hải Thành một thời gian rồi.” nữ chủ quán cười tươi từ đáy lòng.
“Kỳ thật, trước đây ta chính là một ca cơ bên trong Tang Hải Thành này, là Doanh Hiệp công tử đã cứu ta.” Trong lúc nói chuyện, mắt của nữ chủ quán hơi đỏ lên.
Thượng Tú Phương và Thạch Thanh Tuyền cùng lên tiếng an ủi, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng ấm áp.
Trên thực tế, địa vị của các nàng cũng tương tự như vũ cơ trong thanh lâu, chỉ là do địa vị và võ công của các nàng nên không ai dám trêu chọc mà thôi.
Các cô nương trong thanh lâu sống gian nan thế nào, Thượng Tú Phương và Thạch Thanh Tuyền hai người đều rất rõ ràng.
“Vậy những cô nương khác rời khỏi thanh lâu thì sao?” Thạch Thanh Tuyền không nhịn được mở miệng hỏi.
“Doanh Hiệp công tử cũng không trói buộc chúng ta, mà cho chúng ta một cơ hội, nếu có tiền, có thể tự do đi làm chuyện mình muốn làm.” “Những người không có tiền thì có thể đến nhà máy xà phòng làm công, cũng có thể lựa chọn kết hôn với binh sĩ trong doanh trại để tạo thành gia đình.” Thạch Thanh Tuyền khẽ gật đầu, xem ra, mỗi một mệnh lệnh của Doanh Hiệp công tử đều được thực thi một cách thích đáng.
“Đây đúng là một tòa thế ngoại đào nguyên!” Thượng Tú Phương nghe những lời của nữ chủ quán, không nhịn được cảm khái từ đáy lòng.
Sau đó, dưới sự dẫn đường của nữ chủ quán này, hai người đã tới nơi ở của Doanh Hiệp.
Dưới sự dẫn đường của thị vệ, hai người tiến vào phủ quận thủ.
Nhìn thấy hai người, Doanh Hiệp hơi sững sờ.
Lúc nhận được thông báo của thủ vệ, đối phương chỉ nói là bạn bè từ Đại Đường.
Doanh Hiệp còn đang nghi ngờ, không biết có phải là Lý Lệ Chất không......
Nhưng không ngờ rằng, người bạn này lại là Thượng Tú Phương.
Mà bên cạnh Thượng Tú Phương lại là một nữ nhân ăn mặc theo kiểu nam tử.
Doanh Hiệp và Thượng Tú Phương không có giao tình gì nhiều, cũng chỉ mới gặp nhau khoảng hai lần.
“Tú Phương mọi người không quản ngại vạn dặm đến đây, không biết có điều gì chỉ giáo?” “Lúc trước, bài «Vọng Nguyệt Hoài Viễn» mà công tử sáng tác trong cung Đại Đường đã khiến Tú Phương vui mừng không thôi. Sau đó lại nghe nói công tử sáng tác bài thơ «Thải Vi» ở Hàm Dương, trở thành hành khúc của Tần Quốc.” “Vì vậy, Tú Phương muốn đến thỉnh giáo công tử, không biết ngài còn có thi tác nào khác không.” “Rất xin lỗi, Tú Phương mọi người, gần đây ta không có sáng tác thơ nào cả.” Doanh Hiệp nhàn nhạt trả lời.
“Công tử ngày thường đều bận xử lý công văn, không viết ra được câu thơ hay nào, Tú Phương cũng có thể hiểu được.” Thượng Tú Phương nở nụ cười xinh đẹp, “Thế nhưng, ở Đông Quận và Tang Hải Thành này, Tú Phương lại tìm được những điều còn ý nghĩa hơn cả thi tác.” “Thứ gì vậy?” Doanh Hiệp nhất thời cũng thấy hứng thú.
Mắt Thượng Tú Phương sáng lên, giọng nói vang vọng đầy nội lực.
“Ba đạo pháp lệnh mà công tử ban bố còn vượt xa bất kỳ tác phẩm xuất sắc nào ở đương đại.” “Tại Đông Quận, ta đã nhìn thấy một khung cảnh tươi đẹp hoàn toàn khác biệt so với những quốc gia khác.” “Quan viên cấp thấp hết lòng phục vụ nhân dân, dân chúng tầng lớp dưới cần cù lao động, tất cả nô lệ đều đã được giải phóng.” “Tú Phương mọi người quá khen rồi.” Nghe Doanh Hiệp nói vậy, Thượng Tú Phương nghiêm mặt lại, “Những năm nay Tú Phương đã đi khắp nơi, được chứng kiến những người dân nghèo khổ nhất ở tầng lớp dưới cùng đã sinh tồn như thế nào.” “Cho dù là ở quốc gia giàu có như Đại Đường, dân chúng nghèo khổ ở tầng lớp dưới cùng cũng bị các thế gia đại tộc áp bức, cuối cùng bị ép đến mức cửa nát nhà tan.” Đối với biểu hiện này của Thượng Tú Phương, Doanh Hiệp không hề cảm thấy bất ngờ.
Những người có lý tưởng, có khát vọng, sau khi biết về pháp lệnh chia ruộng đất và giải phóng nô lệ, đều sẽ nảy sinh lòng kính trọng đối với Doanh Hiệp.
Nhất là trong mắt người khác, Doanh Hiệp vì muốn dân nghèo có cuộc sống tốt hơn mà không tiếc từ bỏ con đường quan lộ của mình tại Tần Quốc.
Mặt khác, Thượng Tú Phương cũng là nữ nhân, nên đối với pháp lệnh hủy bỏ thanh lâu này vốn đã rất tán thành.
“Vừa rồi mải nói chuyện với công tử, suýt quên giới thiệu cho ngài, đây là nữ tử tài hoa bậc nhất Đại Tùy, tên là Thạch Thanh Tuyền.” Ánh mắt Doanh Hiệp rơi vào nữ nhân đang đeo khăn che mặt, mặc trang phục nam nhân kia.
“Thanh Tuyền xin ra mắt, hữu lễ.” Thạch Thanh Tuyền gỡ xuống một nửa khăn che mặt, để lộ ra gương mặt xinh đẹp thanh lệ thoát tục không tì vết.
Khí chất của nàng tinh khiết mà thanh nhã, tựa như hoa quế, lại giống như trúc xanh mùa xuân, xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống.
Dung mạo của nàng mang đến cảm giác thanh lãnh thoát tục, nhưng giọng nói lại rất hay, rất dịu dàng.
“Thanh Tuyền, ngươi tốt.” Một thân phận khác của Thạch Thanh Tuyền chính là con gái của Thạch Chi Hiên.
“Trường Lạc thật ra cũng muốn tới tìm ngươi, nhưng nàng dù sao cũng là công chúa.” Thượng Tú Phương cười ha ha một tiếng, lấy ra một cái hầu bao xinh đẹp.
“Trong hầu bao là tóc đen của Trường Lạc, nàng cố ý nhờ ta mang đến cho ngươi.” “Cảm ơn các ngươi đã giúp.” Doanh Hiệp cẩn thận từng li từng tí cầm lấy hầu bao kia, cất vào trong ngực.
“Hai vị, lần này các ngươi tới Đông Quận, có chuyện gì gấp không?” “Lần này chúng ta chỉ là tiện đường du ngoạn, không có chuyện gì gấp cả. Có thể đến Tang Hải Thành và chứng kiến nhiều điều như vậy đã là may mắn rồi.” Thượng Tú Phương nói: “Bây giờ Tang Hải Thành đã hoàn tất những công việc còn tồn đọng, chúng ta cũng muốn góp chút sức cho Đông Quận, không biết công tử có dặn dò gì không?” Nghe vậy, Doanh Hiệp thoáng trầm ngâm.
Võ học của Thượng Tú Phương và Thạch Thanh Tuyền tuy cao, nhưng cũng không giúp được hắn nhiều.
Nhiệm vụ hủy bỏ thanh lâu, Diễm Linh Cơ và những người khác đã làm gần xong, chỉ còn lại công việc hủy bỏ ở một vài huyện khác.
Về phương diện này, nhân lực đã gần đủ, không cần các nàng tham gia.
“Có phải chúng ta đã gây thêm phiền toái cho công tử không?” Doanh Hiệp suy nghĩ một lát, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn thành lập một đội tuyên truyền, dùng hình thức biểu diễn thực tế để tái hiện lại câu chuyện của những nô lệ và nữ tính bị áp bức.” “Như vậy, có thể cổ vũ sĩ khí của dân chúng tầng lớp dưới, khơi dậy lòng phản kháng của bọn họ.” “Hai vị đều là những tài năng tuyệt thế, không biết có thể cho ta vài lời chỉ điểm được không?” Dân chúng tầng lớp dưới ở Đại Tần, đại đa số đều không biết chữ.
Doanh Hiệp hy vọng thông qua hình thức hí kịch để truyền bá lý niệm “thiên hạ đại đồng”, từ đó kích thích lòng phản kháng của dân nghèo.
Loại hình biểu diễn thực tế này, ở thời đại này, tuyệt đối sẽ rất được hoan nghênh và vô cùng được bình dân bá tánh yêu thích.
“Là dùng vũ đạo để biểu diễn sao?” Thượng Tú Phương cảm thấy nghi hoặc về phương thức biểu diễn của Doanh Hiệp.
Doanh Hiệp suy nghĩ một chút, rồi mới giải thích.
“Chúng ta có thể thêm vào vũ đạo, nhưng đây là một buổi diễn xuất tái hiện lại câu chuyện xưa. Tuy nhiên, trước đó cần phải biên soạn một kịch bản tốt, sau đó để các diễn viên thể hiện lời thoại trong kịch bản.” Thượng Tú Phương bừng tỉnh đại ngộ, “Ta hiểu rồi, là hí khúc! Ta và Thanh Tuyền có thể chỉ đạo những người từng là dân nghèo kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận