Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 668: Tử Long huynh đệ, người quốc sư này ta nhưng khi không được!

Chương 668: Tử Long huynh đệ, chức quốc sư này ta không đảm đương nổi!
“Ngươi nói gì, hắn làm đến Vũ Lâm trung lang tướng rồi?” Cho dù là Lưu Bị, chức quan cũng không cao bằng Vũ Lâm trung lang tướng.
Hắn làm sao cũng không ngờ được, Triệu Vân vậy mà đã làm đến Vũ Lâm trung lang tướng.
“Nhị đệ, Triệu Vân được sắc phong làm Vũ Lâm trung lang tướng, chúng ta nên chúc mừng, chứ không phải tức giận.” “Triệu Vân lần này đi Hứa Xương, đúng là bất đắc dĩ mà.” Nghe vậy, Quan Vũ, Trương Phi đều có chút xúc động, cảm thán lòng dạ rộng lớn của đại ca mình.
“Nhị đệ, mau chóng chuẩn bị chút tiền tài vật tư, cho người mang đến cho Tử Long, cũng gửi kèm lời nhắn, nói ta chúc mừng Tử Long thăng chức Vũ Lâm trung lang tướng.” Trương Phi tức giận nói: “Đại ca, Triệu Vân đã thành quan lớn, quay lưng với chúng ta, sao ngươi lại chúc mừng hắn chứ? Đây là logic gì vậy?” Lưu Bị quát lớn: “Im miệng! Triệu Vân nhất phi trùng thiên, chúng ta cứ chúc mừng hắn, dù sao cũng từng là huynh đệ.” Quan Vũ ôm quyền thi lễ, vẻ mặt có chút kích động: “Đại ca, người thật đúng là người có lòng tốt.” “Mau đi làm việc đi.” Cứ thế, Quan Vũ kéo Trương Phi rời đi.
Chờ bọn hắn rời đi, Lưu Bị đi tới đi lui trong đại sảnh, miệng lẩm bẩm: “Triệu Vân vậy mà làm đến Vũ Lâm trung lang tướng, rốt cuộc là Tào Tháo chiêu mộ, hay là hoàng đế chiêu mộ đây?” Nếu là hoàng đế chiêu mộ......
Triệu Vân ở Hứa Xương, nếu thấy được huyết y chiếu kia, chắc chắn sẽ không chút do dự công kích Tào Tháo.
Lưu Bị tuy không nỡ mất một đại tướng như Triệu Vân, nhưng cũng đành bất lực.
Hắn sở dĩ cho người đi chúc mừng Triệu Vân, chính là muốn để Tào Tháo biết giữa Triệu Vân và hắn Lưu Bị vẫn còn quan hệ.
Lưu Bị lấy cớ chúc mừng Triệu Vân, nhưng thực chất là muốn châm ngòi mối quan hệ giữa Triệu Vân và Tào Tháo.
Lúc này, Lưu Bị bỗng nghĩ đến Doanh Hiệp.
Doanh Hiệp, người đứng đầu bảng xếp hạng quân sư, nếu thật sự đã qua đời thì dĩ nhiên là tốt nhất.
Nếu như hắn còn sống, lại gia nhập vào phe Tào Tháo, chuyện này đối với bọn hắn mà nói, tuyệt đối là một việc cực kỳ tồi tệ.
Chẳng biết tại sao, Lưu Bị nghĩ đến đây, cũng có chút hoảng sợ.......
Hứa Xương.
Triệu Vân đến thăm Doanh Hiệp, mời Doanh Hiệp gia nhập phe hoàng đế.
Hoàng đế Lưu Hiệp hứa phong cho hắn hai chức vị rất cao: đại tư mã và quốc sư.
So với Tào Tháo, cũng là chỉ có hơn chứ không kém.
Tào Tháo cũng chẳng qua chỉ là thừa tướng mà thôi, nhưng hoàng đế lại ban cho Doanh Hiệp một ân huệ chí cao vô thượng.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ kích động vội vàng nhận lời.
Thế nhưng, vị trí quốc sư này lại là một củ khoai lang bỏng tay, hiện tại ai ai cũng tranh giành đến vỡ đầu.
Tào Tháo lập công lớn như vậy mà còn không thể làm quốc sư.
Hắn, một kẻ chỉ dựa vào danh tiếng, không có bất kỳ cống hiến nào cho Đại Hán, lại đi làm quốc sư, thì có khác gì muốn chết?
Hơn nữa, quốc sư và Vũ Lâm trung lang tướng cũng có sự khác biệt rất lớn.
Vũ Lâm trung lang tướng nhiều nhất chỉ cần thống lĩnh binh lính đánh trận, nhưng quốc sư và đại tư mã lại hoàn toàn nằm ở trung tâm quyền lực.
Thấy Triệu Vân mặt mày khẩn thiết, Doanh Hiệp vẫn khoát tay, nói: “Ta không có công lao gì, cũng không có gia tộc sĩ tộc nào chống lưng, sao có thể làm quốc sư được? Triệu Vân huynh đệ, ngươi đây là muốn đẩy ta vào vực sâu mà...” Triệu Vân ngơ ngác: “Quân sư, sao ta lại hại người chứ, nếu người có thể làm quốc sư và đại tư mã, thì có thể cùng Tào Tháo bình khởi bình tọa...” “Chỉ dựa vào cái danh quốc sư mà muốn cùng Tào Tháo bình khởi bình tọa sao?” Doanh Hiệp tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Tại sao lại không được?” Triệu Vân nghi hoặc.
“Triều dương lặn về tây, gió nổi mây phun.” Doanh Hiệp thản nhiên nói.
Triệu Vân nghe lời này của Doanh Hiệp, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, nhưng hắn cũng hiểu rằng Doanh Hiệp đang rất kiên quyết từ chối mình.
“Vậy sau này quân sư dự định sống thế nào?” Doanh Hiệp nghe Triệu Vân hỏi, nhìn hắn một cái, trong mắt lóe lên vẻ kiên quyết: “Quy ẩn sơn lâm, hoặc là đánh bại Chư Cát Lượng và đối đầu với Chu Du...” Triệu Vân chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, vì chuyện của Lưu Bị, quân sư Doanh Hiệp đã phải chịu tổn thương rất lớn.
Mà Triệu Vân sau khi suy nghĩ một chút, lại có thể hiểu được ý của Doanh Hiệp.
Không có chiến công hiển hách, sao có thể trở thành quốc sư?
“Triệu Vân hiểu ý quân sư rồi, người muốn mượn tay Tào Tháo để thống nhất thiên hạ, khôi phục Đại Hán.” Doanh Hiệp không trả lời câu hỏi của Triệu Vân, mà chuyển chủ đề: “Triệu Vân, ta có chút việc vướng bận, ngươi giúp ta tìm một cửa hàng của Mi gia đi.” Triệu Vân hơi nghi hoặc, không biết quân sư Doanh Hiệp vì sao lại muốn tìm cửa hàng Mi gia.
Nhưng nếu là mệnh lệnh của Doanh Hiệp, vậy cũng chỉ có thể cố gắng làm theo.
Triệu Vân biết ý của Doanh Hiệp, hắn nhất định sẽ giúp Tào Tháo diệt Lưu Bị, chiếm lĩnh Giang Đông, Hán Trung và các vùng khác.
Chỉ khi lập được đại công, hắn mới có tư cách cùng Tào Tháo phân cao thấp.
Vì vậy, Triệu Vân cũng không ép Doanh Hiệp phải nhận lời.
Chỉ là trong lòng Triệu Vân, hắn vẫn hy vọng Doanh Hiệp có thể trợ giúp hoàng đế một tay...
Đợi Triệu Vân rời đi, Doanh Hiệp mới mệt mỏi nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Đến Tuân Úc còn không phải quốc sư hay đại tư mã, hắn sao có thể đảm nhận được?
E rằng chưa làm quốc sư được mấy ngày đã bị thiên hạ phỉ nhổ?
Doanh Hiệp đương nhiên sẽ không đồng ý chuyện này.
Nhưng hắn cũng biết, e là không dễ dàng tìm được một nơi ẩn thân an toàn.
Danh tiếng của hắn đã vang khắp thiên hạ.
Điều này sẽ khiến rất nhiều người hận hắn thấu xương, nếu hắn lại trở thành quốc sư, một thân phận chí cao vô thượng, đứng trên cả Tào Tháo...
Nhiều nhất ba ngày, hắn sẽ bị cả đám người ám sát.
Cho nên, danh hiệu lớn như vậy, tốt nhất là không nên tùy tiện động vào.
Phàn Thành.
Kiểm kê xong vật tư, Từ Thứ quay đầu nhìn về phía Hợp Phì.
Lương thảo cho tám mươi ba vạn đại quân đều được Từ Thứ sắp xếp ổn thỏa.
“Ta sắp có thể xuất binh đến Hợp Phì, tiêu diệt Lưu Bị, Chư Cát Lượng, báo thù cho quân sư.” Giờ khắc này, Từ Thứ dường như lại trở về trạng thái lúc ban đầu ở Tiểu Bái, cùng uống rượu với Doanh Hiệp.
“Doanh Hiệp huynh đệ, đời này kiếp này, đã không thể cùng ngươi uống rượu nữa rồi, Từ Thứ ta trên đời này, đã mất đi bạn thân.” Năm đó Từ Thứ giết người bị bắt giam, chính là được Doanh Hiệp cứu.
Doanh Hiệp đã dùng đôi tay mạnh mẽ hữu lực đó kéo hắn ra khỏi vũng lầy.
Lưu Bị, vào thời khắc mấu chốt, là quân sư Doanh Hiệp đã thay đổi thế cục, tại sao ngươi có thể tuyệt tình như vậy!
Từ Thứ đột nhiên rút ra một thanh đoản kiếm, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm về phía Hợp Phì.
“Ta, Từ Thứ, nếu không thể đưa các ngươi vào chỗ chết, nguyện tự sát dưới sông, đi gặp Doanh Hiệp huynh đệ!” Từ Thứ lời thề son sắt nói.
Sau đó, Từ Thứ thu kiếm vào vỏ, quay người đi về hướng phủ thái thú.
Hiện tại tài nguyên Kinh Châu dồi dào, đủ để phái binh tiến đánh Hợp Phì...
Phủ thái thú.
Tào Tháo đang suy nghĩ về chuyện của Doanh Hiệp.
Tuân Úc đã giữ Doanh Hiệp lại, Tào Tháo còn phái Hứa Chử đi đón Doanh Hiệp.
Nếu Doanh Hiệp đồng ý đến Kinh Châu, hắn sẽ trao cho Doanh Hiệp danh hiệu thủ tịch quân sư.
Như vậy, hắn có thể dễ dàng diệt trừ Lưu Bị, Tôn Quyền, nhất thống Đại Hán.
Giờ khắc này, Tào Tháo tràn đầy ý chí chiến đấu.
Có Doanh Hiệp ở đây, phe Tôn Lưu không chịu nổi một kích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận