Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 749: các đại thế gia phỏng đoán! Mi Trinh nấu cơm!

Chương 749: Phỏng đoán của các đại thế gia! Mi Trinh nấu cơm!
Dương Tu bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, “Phụ thân đang chỉ Lương Châu sao?”
Mã Đằng và Hàn Toại ở Lương Châu, hai người họ có hơn 30 vạn binh mã.
Mặt khác, đại bộ phận đều là kỵ binh.
Nếu như bọn hắn nhân lúc đại quân của Tào Tháo cùng hai phe Tôn-Lưu đang đại chiến, mà phát động tấn công Hứa Xương......
Kết quả đó sẽ thảm liệt đến mức nào.
“Phụ thân, ý ngài là, Tư Mã gia cùng Mã Đằng ở Lương Châu là cùng một phe, chúa công vì chấn nhiếp Trung Nguyên mà diệt tộc Tư Mã?”
Dương Bưu trầm ngâm nói: “Chuyện đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể dùng cách này để chấn nhiếp những kẻ muốn tùy thời manh động.”
Dương Bưu không khỏi hơi híp mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tào Tháo mặc dù bản tính thích g·i·ế·t chóc, nhưng cũng không phải kẻ lạm sát người vô tội.”
Không chỉ Dương Bưu, mà hầu hết con em thế gia ở Hứa Xương đều cho là như vậy.
Trần Gia.
Mấy chục người đang bàn tán sôi nổi.
“Hiện tại, Tào thừa tướng cùng đại quân Tôn-Lưu đang giằng co, một trận ác chiến sắp bùng nổ. Mấy trăm ngàn thiết kỵ Lương Châu đã để mắt tới chúng ta, nếu bọn họ tập kích Hứa Xương…”
“Theo ta thấy, cái gọi là mộng cảnh căn bản chỉ là một cái cớ ngụy trang, Tư Mã gia khẳng định có quan hệ với Mã Đằng kia.”
“Bởi vì, vị tiên sinh trẻ tuổi kia hiện đang được Tào thừa tướng coi trọng, mà Tư Mã Ý kiệt xuất nhất của gia tộc Tư Mã lại có ân oán với vị tiên sinh trẻ tuổi đó, thêm vào việc Tào thừa tướng vốn không thích Tư Mã Ý.”
“Nên mới dẫn đến việc gia tộc Tư Mã vì mạng sống mà không thể không mạo hiểm…”
Trong hoàng cung.
Lưu Hiệp nghe Triệu Vân nói về chuyện Tư Mã gia bị diệt môn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Khi Triệu Vân biết người của Tư Mã gia bị bắt, trong lòng còn có chút mừng thầm.
Nhưng khi biết Tư Mã Ý đã trốn thoát, hắn không khỏi vô cùng tức giận.
Đối với Tư Mã Ý, Triệu Vân vốn không có nhiều hảo cảm.
Hơn nữa, Tư Mã Ý còn từng xúi giục Triệu Vân đi giết Doanh Hiệp.
Nếu không phải vì bây giờ mình là thân tín của hoàng đế bệ hạ, dễ bị người chỉ trích, không tiện hành động thiếu suy nghĩ, hắn đã sớm cầm thương đâm chết Tư Mã Ý.
“Liên quan đến giấc mộng ba ngựa? Trẫm luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, Triệu Vân, ngươi thấy thế nào?”
Kể từ khi nghe về lần ngôn luận kia của Doanh Hiệp nhằm vào thế gia, Lưu Hiệp đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vì vậy, hắn làm bất cứ việc gì cũng đều suy nghĩ nhiều hơn, và rất thích lắng nghe ý kiến của người khác.
Triệu Vân ôm quyền nói: “Bệ hạ, thần thấy lần này Tào Tháo chỉ là mượn giấc mộng kia để xử lý Tư Mã gia mà thôi.”
“Thực ra, mục đích của Tào Tháo đúng là diệt trừ Tư Mã gia, để các thế gia ở Hứa Xương không còn cách nào liên hệ với Mã Đằng nữa.”
Lưu Hiệp gật đầu, trầm ngâm nói: “Mã Đằng và Hàn Toại ở Lương Châu có 32 vạn binh mã, đúng thật là đại địch của Tào Tháo, nếu bọn họ thực sự tiến đánh Hứa Xương...”
“Triệu Vân, ngươi có suy nghĩ gì về việc này không?”
Nghe câu hỏi này, sắc mặt Triệu Vân lại có chút khó xử.
Nhưng nhìn Lưu Hiệp, Triệu Vân cũng không thể không nói ra sự thật: “Nếu Lương Châu tiến đánh Hứa Xương, e là sẽ khiến Hứa Xương đại loạn.”
“Nếu Hứa Xương bị người Lương Châu khống chế…”
“Bệ hạ còn nhớ Đổng Trác, Quách Tỷ trước đây chứ?”
Phàn Thành, bên trong phủ thái thú.
Tào Tháo vẻ mặt nghiêm túc nhìn địa đồ.
Bọn man di này sợ cường quyền, nhưng lại không có phẩm cách gì cao.
Sau khi Tào Tháo diệt Ô Hoàn, đại thế Bắc Cương đã định, Hồ Lỗ đều quy thuận, không còn hai lòng.
Ở Ba Thục, Lưu Chương và những người khác không phải nhân vật gì lớn, chỉ còn lại hai phe Tôn-Lưu đang khổ sở chống đỡ, ngoài ra, còn có Mã Đằng, Hàn Toại đang ở một bên chờ thời cơ hành động…”
Tào Tháo nhìn về hướng Lương Châu, nghiêm nghị nói với đám quân sư: “Lương Châu có 32 vạn đại quân, đối với ta mà nói, là một uy hiếp cực lớn.”
“Muốn nhất thống thiên hạ, đánh hạ Giang Đông, thì cần phải chiếm Hợp Phì trước. Muốn chiếm Hợp Phì, thì nhất định phải trấn trụ Tây Bắc…”
“Mặc dù ta đã điều 2 vạn thiết kỵ Hung Nô tiến về Hổ Lao Quan, nhưng cuối cùng vẫn không địch nổi đại quân của Mã Đằng, Hàn Toại.”
“Các vị, các vị có ý kiến gì khác về việc này không?”
Giả Hủ đi thẳng vào vấn đề: “Như chúa công đã nói, việc cần làm đầu tiên chính là ổn định Tây Bắc.”
“Tất nhiên không thể để quân của Mã Đằng và Hàn Toại liên kết lại, tốt nhất là khiến bọn họ bất hòa.”
Tào Tháo gật đầu, hắn rất tán thành lời của Giả Hủ.
Chỉ cần Mã Đằng và Hàn Toại đánh nhau, bọn họ sẽ không cần phải lo lắng nữa.
Tào Tháo tiến đánh Giang Đông cũng sẽ không còn trở ngại nào, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để châm ngòi mối quan hệ giữa Mã Đằng và Hàn Toại.
Ngay lúc Tào Tháo đang do dự, Trần Quần tiến lên một bước: “Thừa tướng, ta nghe nói ngài sai Hứa Chử tướng quân đến Hứa Xương để truy bắt Tư Mã gia?”
Tào Tháo thản nhiên đáp: “Không sai.”
Chuyện liên quan đến giấc mộng kia, hắn đã không còn tâm trí nhắc lại.
“Thừa tướng, không thể diệt Tư Mã gia.” Trần Quần ôm quyền, mặt đầy vẻ nghiêm nghị.
“Tư Mã gia đức cao vọng trọng, đối với thừa tướng cũng một lòng chân thành, sao thừa tướng có thể qua loa như vậy mà diệt môn họ?”
“Làm như vậy, tất nhiên sẽ khiến lòng người trong thiên hạ lạnh lẽo.”
Lời Trần Quần còn chưa dứt, trong đám người đã vang lên những tiếng xôn xao.
“Lời của Trần Quần có lý.”
“Thần cũng cho là như vậy.”
“Chúa công, Bàng gia ở Kinh Châu đã bị diệt trừ, nếu lại tiếp tục diệt cả nhà Tư Mã gia, người đời sẽ đều cho rằng, chúa công muốn đối địch với tất cả thế gia trong thiên hạ.”
Trong một sân viện.
Doanh Hiệp ngồi trên ghế, tận hưởng sự ấm áp của ánh nắng.
Thực ra, Doanh Hiệp muốn đi đâu cũng không ai ngăn cản, nhưng hắn vẫn thích ở trong tiểu viện của mình hơn.
Dù sao, ở trong sân có thể sống lâu hơn một chút.
Thực lực của hắn quá yếu, lại còn là đối tượng bị người ta truy sát, dù có binh sĩ bảo vệ cũng chẳng có tác dụng gì.
Tình hình Giang Đông thế nào Doanh Hiệp không rõ, nhưng Lưu Bị, Chư Cát Lượng và những người khác hận hắn rất sâu, điều đó là không thể nghi ngờ.
Dù sao Lưu Bị trên trời dưới đất cũng có rất nhiều người ủng hộ trung thành, nếu hắn thật sự không kiêng nể gì mà nghênh ngang đi lại, rất có thể sẽ rơi vào kết cục giống như đại ca của Tôn Trọng Mưu.
“Tiên sinh, ta mua thức ăn về rồi.”
Cửa lớn mở ra, Mi Trinh đi ra ngoài mua chút rau quả, được binh sĩ hộ tống suốt đường về.
Doanh Hiệp vẫn ngồi yên ở đó, không nhúc nhích, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Mi Trinh lại gần, “Tiên sinh, bữa trưa ăn thịt nhé?”
Doanh Hiệp khẽ gật đầu, “Được.”
Mi Trinh gần đây có hứng thú với nấu nướng, Mi phu nhân trước giờ chưa từng làm việc nhà, bây giờ đã học được cách xào rau, nấu cơm, giặt giũ.
Từ từ mở mắt ra, Doanh Hiệp nhìn Mi Trinh đang bận rộn, thầm cười: “Thật là một cô nương xinh đẹp, đoán chừng Lưu Bị cả đời này cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy.”
Không lâu sau, một mùi thơm của thức ăn bay tới.
Doanh Hiệp hoàn toàn tỉnh táo, bắt đầu đi dạo trong sân.
Thấy Doanh Hiệp đứng dậy, Mi Trinh nhếch miệng nói: “Tiên sinh, lúc nãy ta ra ngoài, nghe người ta nói cả nhà Tư Mã gia đều bị bắt rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận