Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 663: đối phó Bàng Thống biện pháp! Đi Hứa Xương, nghênh quân sư!

Chương 663: Biện pháp đối phó Bàng Thống! Đến Hứa Xương, nghênh đón quân sư!
Lời nói của Tưởng Kiền khiến Hứa Chử bỗng nhiên tỉnh táo lại, đừng nhìn hắn tuy bị Tào Tháo đánh, nhưng thể chất hắn tốt, nắm đấm kia của Tào Tháo đánh vào người hắn, cũng giống như gãi ngứa mà thôi.
Mà Tưởng Kiền nhìn qua thì yếu ớt, một quyền là có thể đưa Tưởng Kiền đến cửa Diêm La Điện dạo một vòng.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, mau nói.”
“Lão sư, Bàng Thống gần đây luôn thích phát ngôn bừa bãi, châm chọc khiêu khích người khác, ta thật sự là chịu không nổi hắn.”
Hứa Chử nghe Tưởng Kiền nói, vô thức hỏi: “Bàng Thống tên gà kia, còn không biết xấu hổ mà trào phúng người khác ư?”
Tưởng Kiền khẽ gật đầu: “Lão sư, ngài có từng nghe nói về quân sư tiền nhiệm của Lưu Bị, Doanh Hiệp không?”
“Bàng Thống chắc chắn là điên rồi, lại dám nói thực lực mưu lược của mình mạnh hơn Doanh Hiệp ngàn vạn lần, chỉ là không được coi trọng mà thôi.” Tiếng nói Tưởng Kiền vừa dứt, Hứa Chử liền trợn lớn hai mắt.
Sự sùng bái của Hứa Chử đối với Doanh Hiệp đã đến mức không gì hơn được. Nếu như nói trước đó Bàng Thống là tự cao tự đại, vậy bây giờ, hắn chính là cố ý gièm pha Doanh Hiệp.
Như thế này thì còn biết xấu hổ là gì nữa?
“Bàng Thống này, thật sự là không biết sống chết.” Hứa Chử bỗng nhiên đứng dậy, cầm trường kiếm của mình định lao ra ngoài.
“Lão sư, ngài định đi đâu vậy?” Tưởng Kiền vội vàng đuổi theo ra ngoài.
“Ta muốn giết Bàng Thống.”
Tưởng Kiền nghe vậy, lập tức giữ chặt cánh tay Hứa Chử: “Lão sư, lão sư, không được đâu, chúng ta cứ thế giết hắn, chắc chắn sẽ chọc giận thừa tướng, chúng ta vẫn nên dùng phương pháp khác để đối phó hắn.”
Mắt Hứa Chử trợn trừng, hắn đột nhiên nghĩ đến, Doanh Hiệp tiên sinh đã từng nói với hắn làm thế nào để đối phó Bàng Thống.
Có điều, lúc này hắn lại có chút quên mất.
Mắt Hứa Chử sáng lên, nhớ lại Doanh Hiệp từng nói, muốn trị Bàng Thống, thì cứ để Bàng Thống đi công kích người mạnh hơn hắn.
Giả Hủ là người mạnh nhất trong Tào doanh, nếu muốn đánh bại Bàng Thống, đầu tiên phải ở trước mặt hắn khen Giả Hủ mưu kế tuyệt luân.
Đến lúc đó, Bàng Thống tự nhiên sẽ muốn ganh đua cao thấp với Giả Hủ.
Sau đó, bọn họ liền có thể ‘tọa sơn quan hổ đấu’, xem Giả Hủ tra tấn Bàng Thống như thế nào.
Hứa Chử nhớ tới Doanh Hiệp, trong lòng không khỏi có chút thất lạc.
Hắn còn dự định cùng Doanh Hiệp uống chút rượu, tâm sự về tình hình sau đó, thuận tiện giúp hắn nghĩ vài chủ ý.
Từ khi Doanh Hiệp rời đi, Hứa Chử đã rất lâu không được Tào Tháo khen ngợi.
“Sư phụ, ngài lợi hại như vậy, có nghĩ ra kế hoạch gì không?” Tưởng Kiền lại hỏi.
“Kỳ thực, chúng ta có thể làm thế này…”
Hứa Chử nhìn về phía Tưởng Kiền, giọng nói như chuông lớn, vang đến mức người trong viện đều có thể nghe thấy, tựa như mãnh hổ gầm thét trong rừng sâu.
Tưởng Kiền chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, không nhịn được phải bịt lấy hai tai mình.
“Sao lại bịt tai?” Hứa Chử nhíu mày.
“Trời ơi là trời, lão sư, ngài có thể nói nhỏ một chút được không? Những lời ngài vừa nói sắp truyền khắp Tào doanh rồi.”
Hứa Chử ngơ ngác, giọng mình thật sự lớn đến thế sao?
Tưởng Kiền tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lão sư, ngài đừng giày vò ta nữa, mau nói cho ta biết đi.”
“Được, ta bây giờ sẽ dạy ngươi làm thế nào để đối phó Bàng Thống kia. Chờ hắn lại tự khen mình lợi hại thế nào, ngươi cứ ở trước mặt hắn, khen Giả Hủ ‘thiên hoa loạn trụy’.”
“Sau đó, Bàng Thống này sẽ đi phân cao thấp với Giả Hủ.”
Tưởng Kiền lúc này mới phản ứng lại, lập tức giơ ngón tay cái với Hứa Chử: “Lão sư quả nhiên cao minh.”
Nghe Tưởng Kiền tâng bốc, Hứa Chử lập tức mừng rỡ trong lòng…
Phủ thái thú.
Tào Tháo ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, trước mặt hắn là một bức thư Tuân Úc viết cho.
Trong thư này, đường hoàng viết rằng đề cử Doanh Hiệp làm thủ tịch quân sư.
May mà Doanh Hiệp đang ở Hứa Xương, đã được Tuân Úc gặp.
Trải qua mấy lần thực chiến, Tào Tháo đã biết thực lực của Doanh Hiệp mạnh đến đâu, bất luận là trí tuệ hay phách lực, đều vượt xa mấy vị quân sư dưới trướng mình.
Giả Hủ tài trí hơn người, nhưng dũng khí bình thường, quá nhút nhát, nếu không chủ động hỏi đến, hắn gần như chẳng nói gì.
Trong thư, Tuân Úc khen Doanh Hiệp không ngớt lời. “Quả nhiên, ánh mắt của Tuân Úc giống như ta.”
Tào Tháo bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Nếu Tuân Úc đã tìm thấy Doanh Hiệp tiên sinh, vậy thì Giang Đông này, nhất định có thể hạ được.”
Tào Tháo dự định nghênh đón Doanh Hiệp về Kinh Châu, và bổ nhiệm Doanh Hiệp làm thủ tịch quân sư.
Việc có thể công phá Giang Đông hay không, mấu chốt nằm ở Doanh Hiệp.
Khi Tào Tháo hành quân ở phương nam, đã vạch ra hai kế hoạch: một là không tốn nhiều sức đoạt lại Kinh Châu, hai là hạ được Giang Đông.
Nếu không thể đoạt lại Kinh Châu, thì sẽ dưỡng quân ở Kinh Châu ba năm.
Chu Du đánh lén Giang Hạ, khiến bọn họ tổn thất lượng lớn chiến hạm và tiền của, nhưng thủy quân Kinh Châu lại hoàn toàn không bị tổn hại gì.
Hơn nữa, thực lực của hắn đủ để quét ngang toàn bộ Giang Đông.
Điều đáng ghét nhất chính là Lưu Bị và Chư Cát Lượng, hai tên đó lại chiếm mất Hợp Phì.
Chỉ là, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa.
Nếu như lúc trước hắn nghe theo đề nghị của Doanh Hiệp, xuất binh tiến đánh Hợp Phì, thì làm sao lại để Lưu Bị, Chư Cát Lượng có được, chiếm Hợp Phì làm của riêng? Nhưng người lúc đó đưa ra ý kiến khác biệt lại là Hứa Chử, nếu như Doanh Hiệp có thể tự mình nói ra những lời này, hắn nhất định sẽ không chút do dự triệu tập đại quân, thẳng tiến Hợp Phì.
“Người đâu, gọi Hứa Chử tới gặp ta.”
“Tuân lệnh.” Thị vệ đứng một bên lên tiếng đáp, rồi lập tức rời đi.
Không lâu sau, Hứa Chử liền đi vào.
“Chúa công, ngài định để ta mang quân sao? Ta đã không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn kiến thức Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Vũ.”
Tào Tháo phất tay, rồi nói: “Ta không cần ngươi mang quân, nhưng ta có một nhiệm vụ quan trọng hơn muốn ngươi đi làm.”
“Chuyện quan trọng gì?”
“Doanh Hiệp quân sư đang ở chỗ Tuân Úc.”
“Hắn đang ở Hứa Xương?”
Sắc mặt Tào Tháo trầm xuống, nghiêm giọng: “Hứa Chử.”
“Có!”
“Ngươi mang theo 1000 Hổ Báo Kỵ, đi suốt đêm tới Hứa Xương. Có hạ được Lưu Bị hay không, phụ thuộc vào việc ngươi có thể mang Doanh Hiệp tiên sinh này về hay không.”
“Nếu ngươi có thể đưa Doanh Hiệp quân sư này về đây, ta sẽ trọng thưởng ngươi. Ngược lại, nếu ngươi không thể mang Doanh Hiệp tiên sinh về, ta sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi.”
Hứa Chử lập tức kích động lĩnh mệnh.
“Chúa công, xin ngài yên tâm, thuộc hạ dù có liều cái mạng này, cũng tuyệt đối không để Doanh Hiệp quân sư chịu bất cứ tổn thương nào.”
“Ngươi tới Hứa Xương trước, hãy nhờ Tuân Úc đưa tiên sinh đến gặp ta.”
“Tuân lệnh.”
Hứa Chử hưng phấn dẫn theo bộ hạ của mình, cùng 1000 Hổ Báo Kỵ, đi suốt đêm đến Hứa Xương.
Hứa Chử dẫn 1000 thiết kỵ dũng mãnh, xuất phát trong đêm hướng về Hứa Xương.
Giờ phút này, Hứa Chử thật muốn lập tức bay đến tìm Doanh Hiệp tiên sinh.
Từ khi Doanh Hiệp đi rồi, Hứa Chử liền không còn tham gia phát biểu trong các hội nghị quân sự nữa.
Có Doanh Hiệp tiên sinh ở đó, Hứa Chử hắn khi nghị sự trong quân, còn có thể trình bày chút quan điểm.
Chỉ cần có Doanh Hiệp ở đây, hắn liền có thể lập công.
Sau khi biết được tung tích của Doanh Hiệp, Hứa Chử như tìm thấy một tia hy vọng.
Hứa Xương.
Việc đánh giá Quân Sư Bảng đã hoàn tất.
Tên của mười vị quân sư đứng đầu Quân Sư Bảng nhanh chóng truyền khắp bốn phương tám hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận