Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 26 Phi Huyên chỉ hỏi mười một công tử một sự kiện

Chương 26: Phi Huyên chỉ hỏi Doanh Hiệp công tử một việc
Mông Nghị cũng biết đôi chút về Từ Hàng Tĩnh Trai, nghe nói truyền nhân của bọn hắn thực lực kinh người, hiếm có đối thủ.
“Sư tiên tử, ngươi nếu không đấu võ cùng công tử, vậy tại sao lại đi ra?”
“Đấu võ, không nhất thiết là phải tỷ thí võ công, như người ta thường nói văn thao võ lược, hôm nay chúng ta luận bàn về võ lược thì thế nào?”
Giọng nói của Sư Phi Huyên mang theo một vẻ thanh lãnh, giống như trăng sáng trên trời vậy, thần thánh mà xa cách.
Tuy nàng đang mặc nam trang, trên mặt không tô son điểm phấn, nhưng vẫn không che giấu được dung mạo tuyệt thế của nàng.
Lúc này, liền nghe Sư Phi Huyên lên tiếng nói:
“Phi Huyên lần này đến đây, chỉ muốn hỏi Doanh Hiệp công tử một việc, không biết công tử nhìn nhận tình hình thời cuộc hiện tại của Đại Tần như thế nào?”
Sau khi Sư Phi Huyên đưa ra câu hỏi của mình, các quan viên Đại Đường lập tức bàn tán.
Mọi người đều biết, ngoại trừ Đại Tần, các vương triều khác cùng những thế lực giang hồ này đều có liên quan sâu sắc, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cục diện chính trị của vương triều.
Có thể thấy được thế lực giang hồ ảnh hưởng lớn đến vương triều đến mức nào.
Ngay cả Đại Đường cũng vậy, năm đó vào thời điểm khai quốc, vì bị Đại Tùy tấn công, nếu không có Phật môn và Đạo môn tương trợ, thì khó nói hôm nay có còn vương triều Đại Đường hay không.
Sau khi biết thân phận của Sư Phi Huyên, đám người liền biết nàng hỏi như vậy là đại diện cho Từ Hàng Tĩnh Trai, muốn có động thái đối với Đại Tần.
Bây giờ hỏi Doanh Hiệp, chính là đại diện cho việc bọn hắn dự định xem Doanh Hiệp như một quân cờ, dùng việc này để tiến vào Đại Tần.
Những người ở đây đều là nhân tinh, từ hành động của nàng liền đoán được mục đích của nàng.
Người của Năm họ bảy nhà lúc này cũng nhìn rõ những điều này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Sư Phi Huyên là do bọn hắn mời tới, mục đích chính là thông qua nàng để chèn ép Doanh Hiệp, ai ngờ nàng lại đứng về phía Doanh Hiệp.
Lúc này Vương Văn Thái liền tỏ vẻ không vui, nhắc nhở Sư Phi Huyên rằng:
“Sư tiên tử, đấu võ không tỷ thí võ công, hỏi về võ lược có phải là không hợp quy củ không?”
Sư Phi Huyên nghe vậy lại lạnh nhạt nhìn Vương Văn Thái nói:
“Trong đấu võ chẳng lẽ không bao gồm võ lược sao? Vương Tư Mã?”
“Bao, bao gồm.”
Khoảnh khắc tiếp xúc với ánh mắt của Sư Phi Huyên, Vương Văn Thái sợ hãi, đầu óc cũng lập tức tỉnh táo lại.
Hắn vì phẫn nộ mà quên mất thế lực của Từ Hàng Tĩnh Trai, hắn chỉ là một tộc trưởng nho nhỏ của Năm họ bảy nhà, nào dám trêu chọc đối phương.
Doanh Hiệp lại chẳng hề để tâm đến điều này, còn nở một nụ cười thân thiện.
Hắn đương nhiên cũng biết mục đích của Sư Phi Huyên.
Ngay khi nghe Sư Phi Huyên giới thiệu thân phận của mình, Doanh Hiệp đã biết ý đồ của đối phương.
Tại thế giới tôn trọng võ học này, không chỉ các đại vương triều muốn khai cương khoách thổ, mở rộng thực lực, mà các thế lực giang hồ cũng như vậy.
“Sư tiên tử có lẽ không hiểu rõ về bản công tử lắm, bản công tử ở Đại Tần, cả ngày sống phóng túng, lêu lổng chốn yên hoa liễu hạng, đối với thời cuộc Đại Tần cũng không hiểu rõ.”
Sư Phi Huyên nhìn chằm chằm Doanh Hiệp, giọng thanh lãnh nói:
“Doanh Hiệp công tử thật biết nói đùa, vừa rồi chúng ta đã được thấy tài hoa của công tử, một người tài hoa tuyệt diễm như công tử, sao lại có thể không hiểu rõ thời cuộc Đại Tần được chứ.”
“Công tử lêu lổng chốn yên hoa liễu hạng, chẳng qua chỉ là thủ đoạn bo bo giữ mình thôi, tất cả chỉ vì giấu dốt.”
“Thế nhưng, ngươi giấu dốt nhiều năm như vậy, nhìn thấy thời cuộc Đại Tần trước mắt còn có thể nhịn được sao?”
“Theo Phi Huyên thấy, Tần Hoàng Doanh Chính nhìn bề ngoài thì có hùng tài đại lược, nhưng thực tế lại tàn nhẫn bạo ngược, bản tính hiếu sát.”
“Trên tay hắn dính đầy bao nhiêu máu tươi, đã làm ra chuyện bất nhân như lừa giết 400.000 đại quân Triệu quốc, đốt sách chôn người tài.”
“Còn nữa, thành lập Lưới, dùng việc này để giết hại hiền tài, giám sát tình hình Lục quốc, những điều này đều là bất nhân.”
“Tần Hoàng Doanh Chính vì tư tâm của bản thân, phát động chiến tranh chống lại Lục quốc, khiến bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa, đây là bất nghĩa.”
“Triệu Cơ và Lạc Ải thực tình yêu nhau, bị Tần Hoàng Doanh Chính phá hoại, lại còn giết chết Lạc Ải, giam cầm mẹ đẻ mình là Triệu Cơ, đây là bất hiếu.”
“Một kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu như vậy, Doanh Hiệp công tử còn định để hắn tiếp tục sai lầm nữa sao?”
Sư Phi Huyên nói đến đây, đổi sang bộ dạng trách trời thương dân mà nói:
“Đại Tần vì Tần Hoàng vô đạo, khiến cho bá tánh sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.”
“Lúc này cần gấp một vị minh chủ chủ trì công đạo, chỉnh đốn Đại Tần, trấn an những người còn sống sót của Lục quốc, hòa giải với Hung Nô, cứu bá tánh khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Doanh Hiệp nghe xong vẫn không tức giận, chỉ thầm cảm thấy vị Sư Phi Huyên này quá ngây thơ.
“Cho nên, Từ Hàng Tĩnh Trai các ngươi dự định ủng hộ ta?”
“Từ Hàng Tĩnh Trai quả thực dự định ủng hộ công tử, mà Phi Huyên sau khi nghe tác phẩm xuất sắc của công tử, trong lòng cũng cho rằng công tử ngày sau nhất định sẽ trở thành minh quân được người người ca tụng.”
Lời nói của Sư Phi Huyên dù bề ngoài giống như đang tán dương Doanh Hiệp, nhưng Doanh Hiệp lại không vui mừng, ngược lại ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
“Ta có phải nên nói một tiếng vinh hạnh lắm không?”
“Sư tiên tử, ngươi cảm thấy thời cuộc Đại Tần của ta hỗn loạn, vậy ngươi có biết Phật môn do Từ Hàng Tĩnh Trai các ngươi đứng đầu, trong mắt ta lại trông như thế nào không?”
“Xin mời công tử cho biết.”
“Đệ tử Phật môn, cả ngày chỉ biết ăn chay niệm Phật, mọi thứ ăn uống đều dựa vào bá tánh cung phụng, như vậy thật hao người tốn của.”
“Không biết sơn môn các ngươi đã chiếm bao nhiêu đất canh tác của bá tánh, bóc lột bao nhiêu bá tánh, cách làm này thì có gì khác sơn tặc?”
“Hơn nữa, phụ mẫu nuôi các ngươi khôn lớn, các ngươi lại đoạn tuyệt trần duyên, phụ mẫu già yếu trong nhà biết nhờ ai nuôi dưỡng?”
Sư Phi Huyên càng nghe, đôi mày liễu nhíu càng chặt, nhưng lại không cắt ngang lời Doanh Hiệp.
Doanh Hiệp tiếp tục hỏi nàng:
“Sư tiên tử, ngươi có biết trong mắt ta, Đại Tần và phụ hoàng ta là như thế nào không?”
“Xin mời công tử cho biết.”
“Sư tiên tử nói Đại Tần ta thống nhất khiến bá tánh sống trong nước sôi lửa bỏng, vậy ngươi có biết các nước khác, vào thời điểm lập quốc, cũng đều như vậy không?”
“Về phần Hung Nô, chỉ có thể xuất binh, tuyệt không giảng hòa. Đại Tần và Hung Nô có quốc thù nhà hận, là không chết không thôi.”
“Nếu Sư tiên tử có ý kiến khác với bản công tử, cũng có thể hỏi thử Đường Hoàng, hỏi xem hắn có thể buông bỏ mối thù với Đột Quyết hay không?”
“Về phần chuyện phụ hoàng ta thành lập Lưới.”
“Vậy sao ngươi không nói Đại Đường có Bất Lương Nhân, Đại Minh có Đông Xưởng...”
“So sánh ra, Đại Tần ta có Lưới thì đã sao?”
“Về phần ngươi nói phụ hoàng ta sát hại hiền tài, ta chưa từng nghe qua.”
“Sư tiên tử có bằng chứng không? Chuyện không có bằng chứng như vậy, Sư tiên tử nói ra dễ dàng thế, chẳng lẽ ngươi không biết lời đồn dừng ở bậc trí giả sao?”
“Sư tiên tử có thành kiến với phụ hoàng ta, nhưng ngươi có biết Thượng khanh Mao Tiêu của Đại Tần ta không?”
“Người này không chỉ là người nước Tề, còn từng nhiều lần liều chết can gián phụ hoàng ta. Phụ hoàng ta không những không trị tội hắn, ngược lại còn khen ngợi hắn, từ đó có thể thấy được lòng dạ phụ hoàng ta rộng lớn biết bao.”
Đối mặt với sự chất vấn liên tục của Doanh Hiệp, Sư Phi Huyên tuy không giải thích, nhưng vẻ mặt lại đầy vẻ không tán đồng.
Vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối, thất vọng, giống như là đã nhìn lầm Doanh Hiệp, nói:
“Doanh Hiệp công tử, hôm nay ngươi từ chối chúng ta như vậy, ngày sau tất sẽ hối hận.”
Giọng nói thanh lãnh vang vọng khắp đại điện. Dung mạo khuynh thành cùng với vẻ mặt thất vọng đó khiến vô số quý công tử trong điện phát điên, hận không thể đè Doanh Hiệp xuống bắt hắn gật đầu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận