Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 199: Phi Huyên coi là, Mạc Hậu Ám Thủ Bảng không phải Âm Quý Phái không ai có thể hơn

Chương 199: Phi Huyên cho rằng, Mạc Hậu Ám Thủ Bảng không phải Âm Quý phái thì không ai vào được
Loan Loan nhìn thấy dáng vẻ của Diễm Linh Cơ, cũng âm thầm cảnh giác.
Diễm Linh Cơ nổi giận còn chưa tính, việc đột nhiên thay đổi sắc mặt cho thấy rõ nàng cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
“Tạ ơn.” Loan Loan mỉm cười, đi theo Diễm Linh Cơ tiến vào trong sân.
Sân nhỏ của Doanh Hiệp không lớn, nhưng rất yên tĩnh, trong sân trồng một ít hoa quế, còn bày một cái bàn.
Mà Doanh Hiệp đã ở trong sân bày xong giá nướng.
Hắn đang nướng thịt.
Thiếu Tư Mệnh cùng Tuyết Nữ ở một bên hỗ trợ.
Doanh Hiệp nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh Diễm Linh Cơ, khóe miệng nhếch lên một vòng ý cười.
“Loan Loan, ngươi tới rồi.” Hắn đã đoán được, Loan Loan khẳng định sẽ tìm tới cửa, chỉ là không ngờ tới lại chờ đến tận bây giờ.
Âm Quý phái có trụ sở tại Kinh Châu, giáp với Lương Châu.
Nếu như Doanh Hiệp muốn tấn công Đại Tùy, rất có thể sẽ dẫn đầu chiếm lấy Kinh Châu.
Loan Loan lần này tới, ngoài việc đàm phán, sợ là còn muốn thăm dò thực lực của hắn.
“Tiểu nữ tử chính là Loan Loan của Âm Quý phái, ra mắt Doanh Hiệp công tử.” Loan Loan mặc dù đi chân trần, nhưng động tác lại rất có khí độ, không hề thua kém các thiên kim tiểu thư chút nào.
“Loan Loan không nghĩ tới, chính mình có thể tại Sơn Thành tình cờ gặp được công tử.” “Mà nói đi cũng nói lại, trước đó công tử đã hứa hẹn với Loan Loan, còn giữ lời không?” Loan Loan nháy mắt với Doanh Hiệp, cười khẽ một tiếng.
“Loan Loan rất muốn nếm thử kem và mỹ thực do Doanh Hiệp công tử làm đó.”
Doanh Hiệp cười nhạt một tiếng, “Tự nhiên giữ lời.” “Chỉ là, bánh ngọt tuyết này không thích hợp làm bây giờ. Trước mắt, cũng chỉ có thể làm thịt nướng, ngươi có muốn nếm thử không?”
Loan Loan tung tăng đi tới, không chút e dè ngồi xổm trên mặt đất, đối diện Doanh Hiệp.
“Loan Loan còn đang ở ngoài cửa đã ngửi thấy mùi thơm này rồi.” Hai người gần nhau như vậy, Doanh Hiệp có thể thấy rõ ràng làn da trắng như tuyết của Loan Loan, cùng vóc dáng có lồi có lõm kia.
Loan Loan đi chân trần, nhưng bàn chân của nàng lại trắng tinh không tì vết, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Thấy ánh mắt Doanh Hiệp nhìn chằm chằm vào mình, Loan Loan trong lòng có chút kiêu ngạo, ra vẻ ngây thơ vô tội hỏi:
“Công tử đang nướng cái gì vậy?” “Một ít thịt dê bò thôi, bỏ thêm chút hương liệu đặc chế.”
Loan Loan cười rạng rỡ, nói: “Không ngờ công tử cũng biết nấu nướng, Loan Loan lần này phải được một bữa no nê rồi đây.” Đôi mắt trong veo kia, tựa như suối nguồn thanh khiết.
Thế gian rất khó có nam nhân nào có thể chống lại được loại ánh mắt thuần khiết mà tràn ngập hy vọng này.
Diễm Linh Cơ, Thiếu Tư Mệnh, Tuyết Nữ ba người nhìn nhau.
Là thuộc hạ của Doanh Hiệp, mức độ Doanh Hiệp coi trọng các nàng không giống nhau, nhưng các nàng vẫn có thể chung sống hòa bình.
Nhưng mà, biểu hiện này của Loan Loan, quả thật có chút quá mức.
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều có thể nhìn ra thuật trêu chọc của Loan Loan.
Điều này khiến các nàng làm sao chịu được?
Ngay lúc Viêm Linh Cơ đang muốn trút cơn giận lên Loan Loan.
Trong hư không, cuộn trục màu vàng khổng lồ kia đột nhiên tách ra quang mang vô tận.
Trên cuộn trục, từng hàng chữ nhỏ nổi lên.
【 Mạc Hậu Ám Thủ Bảng 】 【 Bên trong triều chính các quốc gia, giữa các đại thế lực, ẩn giấu vô số Quỷ Kế to lớn cùng những kẻ thao túng âm thầm 】 【 Những người sở hữu tâm cơ kinh người, khống chế võ lâm, khống chế triều đình, khống chế đại thế Cửu Châu, dựa vào độ sâu của tâm cơ mà xếp hạng trên Mạc Hậu Ám Thủ Bảng, sẽ nhận được phần thưởng tương ứng 】 【 Ghi chú 1: Thứ hạng Mạc Hậu Ám Thủ Bảng sẽ biến hóa, ám thủ chết đi, liền sẽ có người thay thế. 】 【 Ghi chú 2: Mạc Hậu Ám Thủ Bảng nửa năm đổi mới một lần 】
Lĩnh Nam.
Sư Phi Huyên sau khi quan sát trận chiến giữa Độc Cô Kiếm và Doanh Hiệp, đã có nhiều đốn ngộ, liền bắt đầu bế quan tu luyện, hôm nay mới xuất quan.
Giờ phút này nàng đang đi trên Đại Đạo ở Sơn Thành, nhìn những bình dân ven đường.
Trong mắt nàng, có sự rung động và không thể tưởng tượng nổi không thể che giấu.
Nàng vốn cho rằng, chính sách phân ruộng thả nô sẽ gây hại cho bình dân, khiến bọn họ sinh tồn càng thêm khó khăn.
Nhưng trên đường đi, nàng lại phát hiện các bình dân, ai nấy đều tinh thần vô cùng phấn chấn.
Trăm mối không có lời giải đáp, Sư Phi Huyên dứt khoát đi tới trước mặt một vị lão nhân.
“Lão nhân gia, vì sao mọi người trông đều vui mừng hớn hở như vậy?”
Lão nhân râu tóc bạc trắng, nhìn Sư Phi Huyên đẹp như tiên nữ, cung kính mà vui mừng nói:
“Vị cô nương này, chắc hẳn lai lịch bất phàm, không phải người Lĩnh Nam chúng ta.” “Mọi người chúng ta sở dĩ vui mừng hớn hở, là bởi vì Sơn Thành dưới sự dẫn dắt của Doanh Hiệp công tử, đã trở nên ngày càng phồn vinh.” “Mọi người chúng ta cũng đều có việc làm của chính mình, có thể nuôi sống bản thân.”
Sư Phi Huyên cau mày nói: “Những con em quyền quý kia có tội gì, Doanh Hiệp công tử vì sao muốn tước đoạt thổ địa của bọn hắn?” Nghe Sư Phi Huyên trả lời, lão nhân tóc trắng kia nhướng mày, tức giận nói:
“Ngươi nha đầu này, làm sao hiểu được nỗi khổ của bình dân chúng ta?” “Những con em quyền quý kia, áp bức chúng ta, ép buộc con cái chúng ta làm nô tỳ, thậm chí là đi thanh lâu bán mình!” “Bọn hắn luôn luôn bày ra bộ dạng tài trí hơn người, bố thí chút đồ ăn cho chúng ta, liền muốn chúng ta cảm động đến rơi nước mắt.” “Cô nương, bình dân có tội gì?”
Sư Phi Huyên thầm thở dài trong lòng, nàng có thể cảm nhận được sự tức giận của lão nhân.
Bất quá, đối với chính sách phân ruộng thả nô của Doanh Hiệp, nàng vẫn không tán thành.
Sư Phi Huyên giống như tiên tử, vừa xuất hiện trên đường phố, liền thu hút sự chú ý của không ít người.
Một đám người nghe được lời của lão giả, đều vỗ tay reo hò, hướng Sư Phi Huyên nói:
“Cô nương, Lĩnh Nam chúng ta dưới sự dẫn dắt của Doanh Hiệp công tử, nhất định sẽ phát triển không ngừng.” Các bình dân đều đang tán thưởng sự thay đổi của Lĩnh Nam, hy vọng ấn tượng của Sư Phi Huyên đối với Doanh Hiệp có thể thay đổi.
Thế nhưng Sư Phi Huyên lại tỏ ra bình tĩnh, không có chút rung động nào.
Sau đó, nàng nhanh chân đi về phía nơi ở của Doanh Hiệp.
Lời nói của bình dân, cũng không khiến nàng có chút dao động nào.
Nàng muốn thuyết phục Doanh Hiệp, đừng thực thi chính sách phân ruộng thả nô nữa.
Như vậy, Doanh Hiệp liền có thể mượn nhờ lực lượng của Từ Hàng Tĩnh Trai, đem toàn bộ Đại Tùy, thậm chí toàn bộ thiên hạ đều thu vào trong túi.
Giờ phút này, Sư Phi Huyên đột nhiên sinh ra một loại cảm giác sứ mệnh, rằng phải đưa Doanh Hiệp đi đến con đường chính xác.
Đến phủ đệ của Doanh Hiệp, Sư Phi Huyên dùng ngọc chỉ nhẹ nhàng gõ lên cửa.
Diễm Linh Cơ mở cửa, nhìn thấy dung nhan tựa tiên tử của Sư Phi Huyên, nhíu nhíu mày.
“Ngươi là ai?” Sư Phi Huyên bình thản nói, “Từ Hàng Tĩnh Trai, Sư Phi Huyên.”
Năm đó công tử tiến về Đại Đường, tham gia yến hội, chính là người phụ nữ trước mặt này, không hề coi công tử ra gì.
Sắc mặt Diễm Linh Cơ có chút lạnh đi, nhưng rất nhanh liền khôi phục ôn hòa.
Nàng biết, Từ Hàng Tĩnh Trai cùng Âm Quý phái, từ trước đến nay đều là đối chọi gay gắt.
Nếu để Sư Phi Huyên cũng vào cửa, vừa vặn có thể làm cho Loan Loan tiện nhân kia tức nghẹn.
“Các hạ có phải đến vì Doanh Hiệp công tử không?” “Đúng vậy.” Sư Phi Huyên nhẹ gật đầu.
“Mời đi theo ta.” Nói rồi, Diễm Linh Cơ liền dẫn Sư Phi Huyên tiến vào phủ đệ.
Loan Loan nhìn Doanh Hiệp, mang trên mặt nụ cười quyến rũ hỏi:
“Công tử cho rằng, Mạc Hậu Ám Thủ Bảng, ai sẽ lên bảng, lại có hay không sẽ gây ra rối loạn và trùng kích cho thế giới các nước?”
Loan Loan vừa dứt lời, chỉ nghe phía sau truyền đến một thanh âm.
“Phi Huyên cho rằng, bảng xếp hạng ám thủ đứng đầu bảng này, không phải Chúc Ngọc Nghiên của Âm Quý phái thì không còn ai khác.”
Loan Loan bỗng nhiên quay đầu, liền nhìn thấy Sư Phi Huyên, lập tức ánh mắt trở nên sắc bén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận