Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 824: người mất dấu! Dần dần đi hướng sơn cùng thủy tận Lưu Bị!

Chương 824: Kẻ mất dấu! Lưu Bị dần dần đi đến bước đường cùng!
Đúng lúc này, bên ngoài phủ đệ của Lưu Bị, Mã Tắc thúc ngựa chạy nhanh tới.
Tình huống nguy cấp, hắn không có thời gian nhảy xuống ngựa.
Hắn ghìm ngựa lại, dừng ngay trước mặt thủ vệ đang đứng gác.
Hướng vào trong cửa lớn, hắn la lớn.
"Chúa công, quân sư có biện pháp, có thể giúp chúa công đuổi theo huynh đệ Mi Thị về."
"Quân sư nói, huynh đệ Mi Thị đã đến Nhu Cần Thủy, chuẩn bị tiến về Phàn Thành để đầu nhập vào Tào Tháo. Bây giờ cưỡi ngựa đuổi theo, nhất định có thể đuổi kịp."
Lưu Bị vừa đi tới cửa, nghe thấy những lời này, giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
Hắn chân trần, liền muốn nhảy lên ngựa.
Mã Tắc thấy cảnh này, vội nói: “Chúa công, ngươi quên mang giày.” Lưu Bị một chân đạp lên bàn đạp, nhảy phắt lên chiến mã, thở hổn hển nói lớn: “Không có Mi Thị, thì đôi chân này của ta dù có tốt đến đâu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Nói xong, Lưu Bị vung roi, thúc ngựa chạy về hướng Nhu Cần Thủy.
Quả nhiên là cao thủ thu phục lòng người, ngay lúc này cũng đã đang biểu diễn.
Nhu Cần Thủy.
Hai huynh đệ Mi Thị đang ở trên một chiếc thuyền lớn.
Hai người đã xuất phát từ đêm qua. Đến giờ, đã qua khoảng năm canh giờ.
Sau khi rời khỏi Mi phủ, hai người lại đem tài sản của Mi phủ chia làm hai phần.
Tất cả những đồ vật không tiện mang theo đều được vận chuyển đến Hứa Xương.
Còn hai người bọn họ thì lên đường gọn nhẹ, ngồi một chiếc xe ngựa, đi thẳng một mạch tới Nhu Cần Thủy.
Bọn họ ngồi trên thuyền lớn, nhìn Hợp Phì xa xa, Mi Trúc không kìm được cảm khái.
Chuyến đi lần này, hắn sẽ vĩnh viễn mang tiếng xấu phản bội chúa công.
Điều này khiến hắn, người vốn luôn trung thành, có chút khó lòng chịu đựng.
Mi Phương lại không để ý đến điều đó.
Hắn đứng ở đầu chiến thuyền, vẻ mặt đầy mong đợi.
Nhìn cảnh sông nước mênh mông trước mắt, Mi Phương không kìm được cảm khái: "Đại ca, lựa chọn của chúng ta là chính xác."
Lưu Bị thúc ngựa đi đầu, theo sau là Mã Tắc dẫn hai ngàn quân mã.
Bọn họ nhất định phải đuổi kịp huynh đệ Mi Thị.
Lưu Bị rời thành rất vội, Mã Tắc cũng chỉ kịp mang theo nhiều nhất là 2000 binh sĩ.
Lưu Bị càng đến gần Nhu Cần Thủy, tim lại càng đập nhanh.
Phía trước khu rừng, truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Lưu Bị biết rõ, xuyên qua khu rừng này, hẳn là có thể trông thấy huynh đệ Mi Thị.
Điều hắn muốn làm, chính là khuyên huynh đệ Mi Thị quay về Hợp Phì.
Nghĩ đến đây, Lưu Bị càng quất roi thúc ngựa, tăng nhanh tốc độ.
Vượt qua khu rừng, hắn nhìn thấy một mặt hồ yên tĩnh.
Thế nhưng, trên mặt hồ không một bóng thuyền.
Chư Cát Lượng đã nói, hai người Mi Thị chắc chắn ở Nhu Cần Thủy.
Kết quả Lưu Bị vô cùng lo lắng chạy tới, lại chẳng thấy một bóng người nào.
Hắn mang theo niềm hy vọng chưa từng có đến nơi này, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tim Lưu Bị chìm xuống đáy vực.
Hắn hiểu rằng, mình thật sự đã bị hai người Mi Thị bỏ rơi.
Vừa nghĩ đến đây, lòng Lưu Bị tràn đầy bi thương.
Hắn ngã xuống ngựa, lảo đảo đi đến bên hồ.
Cúi xuống, nhìn bóng mình dưới nước.
Hắn, người đã từng hăng hái, giờ đây trông thật tiều tụy, tinh thần suy sụp.
Tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt khó coi.
Môi hắn cũng trở nên nhợt nhạt, da dẻ nứt nẻ.
Ngay cả chính bản thân mình trong hình ảnh phản chiếu dưới nước, Lưu Bị cũng có một thoáng không nhận ra.
Giờ khắc này, hắn bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt.
Giá như đây chỉ là một giấc mộng, để khi tỉnh lại, Nhị đệ Quan Vũ của hắn vẫn còn đó, mọi chuyện vẫn chưa đi đến hồi kết cục đã định này.
Thế nhưng, suy nghĩ của Lưu Bị lại lập tức bị cắt đứt.
Đi chân trần cưỡi ngựa, bàn chân hắn đã sớm bị bàn đạp lạnh buốt cọ vào đến mức bị thương.
Cơn đau nhói buốt đến tận tim gan ấy không lúc nào không nhắc nhở Lưu Bị rằng, hắn không hề nằm mơ, mà đang thực sự chảy máu.
Lưu Bị nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của mình dưới nước, không kìm được nỗi đau thương mà bật khóc nức nở.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn, rơi xuống dòng sông, khiến nước sông dường như cũng trở nên đắng chát.
Lưu Bị vừa sợ vừa hận, lẩm bẩm nói: "Thê tử bỏ trốn, Nhị đệ bị giết, Tam đệ phản bội ta, người thân cũng rời bỏ ta."
"Ta, Lưu Bị, thật ngốc, trước đây vì sao lại đuổi Doanh Hiệp đi?"
"Nếu không đuổi Doanh Hiệp đi, thì đã không có chuyện ngày hôm nay."
"Đời này của ta, Lưu Bị, hối hận nhất chính là đã tin tưởng Chư Cát Lượng, đuổi Doanh Hiệp đi." Nói đến Chư Cát Lượng, Lưu Bị lại tức giận không có chỗ phát tiết.
Trước đó, ngay cả khi đi qua khu rừng này, hắn vẫn luôn tin tưởng Chư Cát Lượng là người đáng tin cậy.
Hắn biết rõ, Chư Cát Lượng tuy nhiều lần thất bại, nhưng tài năng của y là không thể nghi ngờ, chỉ là chưa được phát huy hết mà thôi.
Chỉ là, hết sai lầm này đến sai lầm khác, lại thêm việc trong quân liên tiếp xuất hiện "binh biến", thậm chí binh lính còn bàn tán, đánh giá về thực lực của Chư Cát Lượng.
Tất cả những điều đó khiến Lưu Bị bắt đầu phải xem xét lại năng lực của Chư Cát Lượng.
Chư Cát Lượng đoán rằng hai người Mi Thị đã đến Nhu Cần Thủy, nên phái Lưu Bị đến đây truy đuổi.
Đây là tia hy vọng cuối cùng Lưu Bị đặt vào Chư Cát Lượng, cũng là chút tín nhiệm cuối cùng dành cho y. Nhưng mà, kết quả lại không như mong đợi.
Chư Cát Lượng quả nhiên lại đoán sai.
Nhu Cần Thủy không một bóng người, huynh đệ Mi Thị rất có thể đã sớm đến Kinh Châu.
Lưu Bị ngẩng đầu, hét lớn: "Ta, Lưu Bị, đúng là nhìn người không rõ, không biết ai mới là thiên tài thực sự, vậy mà lại để một kẻ tầm thường đến phò tá ta!"
Mã Tắc đứng bên cạnh sao lại không hiểu kẻ tầm thường trong lời chúa công nhà mình chính là chỉ sư phụ hắn, Chư Cát Lượng.
Nghe câu này, Mã Tắc lập tức có cảm giác như có vật gì nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn siết chặt nắm đấm, nghiến răng, rất muốn tranh luận vài câu bênh vực lão sư.
Nhưng suy đi nghĩ lại, hắn vẫn chọn cách im lặng.
Mã Tắc hiểu rằng, lúc này hắn càng nói đỡ cho lão sư, thì mức độ chán ghét của chúa công nhà mình đối với Chư Cát Lượng sẽ càng tăng lên. Lời khuyên của hắn sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Lưu Bị tuyệt vọng, leo lên ngựa, uể oải nói: "Chúng ta trở về thôi......"
Hợp Phì, phủ thái thú.
Lưu Bị vừa về đến nơi liền ngã vật ra giường trong phòng mình, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn cũng chẳng buồn để tâm đến vết thương trên chân.
Hắn phải dùng cơn đau nhói kịch liệt ở lòng bàn chân để tự nhủ với bản thân, từ hôm nay trở đi, hắn phải tự mình suy nghĩ vấn đề, không thể tin tưởng Chư Cát Lượng được nữa.
Lưu Bị ngồi trên giường, nhớ lại từng thảm kịch xảy ra kể từ sau khi đuổi Doanh Hiệp đi.
Việc rút khỏi Giang Hạ và Tân Dã theo lời khuyên của Chư Cát Lượng, dẫn dân chúng cùng đi, lại bị chính dân chúng cản trở, chôn vùi hơn nửa sự nghiệp cả đời.
Rồi việc liên minh với Giang Đông, để rồi lương thảo vận chuyển từ Hợp Phì bị Giang Đông trộm mất bảy phần, khiến hắn tổn thất lượng lớn quân nhu vật tư.
Hiện tại, thế lực duy nhất có thể giúp Lưu Bị thoát khỏi khốn cảnh chính là Giang Đông.
Trong khi đó, các thế lực như Tây Lương, Nghiệp Thành, Dương Châu đều đang lăm le nhìn vào Hợp Phì.
Nếu Giang Đông không có ý định giúp đỡ, vậy thì hắn, Lưu Bị, thật sự sẽ rơi vào cảnh tứ cố vô thân.
Trên mảnh đất Trung Nguyên mênh mông này, hắn thực sự không còn ai để nương tựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận