Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 767: Tôn Thượng Hương trải giường chiếu, ta là của ngươi chính thê!

Chương 767: Tôn Thượng Hương trải giường chiếu, ta là chính thê của ngươi!
Lời nói này của Trần Đáo khiến trong lòng Hoàng Trung hơi động.
Hoàng Trung tướng quân bỗng nhiên từ trên chỗ ngồi đứng dậy, bắt lấy cánh tay Trần Đáo: “Huynh đệ, ta sống đến từng này tuổi, chưa từng nhiệt huyết sôi trào như bây giờ.” “Tuy nhiên, câu nói vừa rồi của ngươi lại khiến ta nhiệt huyết sôi trào. Ngươi yên tâm, ta Hoàng Trung, nhất định sẽ giúp ngươi.” “Hãy để chúng ta cùng nhau vì Doanh Hiệp quân sư mà nỗ lực nào.” Trần Đáo gật đầu, nói: “Hoàng Trung tướng quân, năm đó chúa công tại Hứa Xương từng làm một bài thi từ, ta đến bây giờ vẫn còn nhớ kỹ.” Hoàng Trung tướng quân không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc là bài thi từ thế nào mà có thể khiến Trần Đáo khắc cốt minh tâm như vậy?
“Rất nhiều chi tiết ta đều quên rồi, nhưng có một câu, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.” “Ta khuyên trời cao hãy gắng phấn chấn, hạ nhân tài không câu nệ khuôn mẫu.” “Tấm lòng chúa công thật là rộng lớn, khát vọng như thế này, thật sự khiến ta giật nảy cả mình.” Trần Đáo nói xong, Hoàng Trung bên cạnh trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Không ngờ bài thơ này là chúa công làm.” “Nghĩ lại cũng phải, trước đó ta còn tưởng là do người nào sáng tác.” “Nhưng bây giờ nghĩ lại, bài thi từ khí thế hào sảng như vậy, tất nhiên chỉ có chúa công của chúng ta mới có thể viết ra.” “Trần Đáo tướng quân, cho đến hôm nay, ta mới hiểu được, vì sao ngươi lại trung thành với Doanh Hiệp chúa công như vậy.” “Trong thời đại hỗn loạn này, muốn tìm được một chúa công tốt, không khác gì mò kim đáy biển.” “Doanh Hiệp quân sư mới thật sự là chúa công đáng để đi theo.” “Lưu Bị không bằng hắn, Tôn Quyền không bằng hắn, Tào Tháo cũng không bằng hắn.” Hoàng Trung hơi nheo mắt lại.
“Trần Đáo tướng quân, hay là chúng ta tiến thêm một bước, giành lấy vị trí cao nhất thiên hạ kia về cho chúa công.”
Phàn Thành.
Bên trong phủ thái thú, khóe miệng Tào Tháo luôn mang theo ý cười.
Giang Đông Tôn Quyền đúng là người thông minh, Doanh Hiệp vừa nhậm chức thủ tịch tổng quân sư, Tôn Quyền liền vội vàng phái Tôn Thượng Hương tới.
Chỉ là, ngươi cho rằng để Tôn Thượng Hương một nữ tử tới là có thể ngăn cản chúng ta tiến công Giang Đông sao?
Nằm mơ đi thôi!
“Bẩm chúa công, Tôn Thượng Hương đã vào phủ quân sư, quân sư cũng đã mở cửa cho Tôn Thượng Hương.” Hứa Chử vội vã chạy từ bên ngoài vào đại sảnh.
Khóe miệng Tào Tháo lộ vẻ tươi cười, “Tốt quá rồi, đêm nay, xem ra tổng quân sư hẳn là không ngủ ngon giấc rồi.”
Trong phủ quân sư.
Doanh Hiệp nhìn Tôn Thượng Hương mặc trang phục đỏ rực, khẽ nhíu mày, “Ngươi tới đây làm gì?” Doanh Hiệp trong lòng thầm cạn lời, cách đây không lâu, hắn mới nhớ ra câu chuyện giữa nguyên thân và Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương và Doanh Hiệp đã gặp nhau từ rất lâu trước đây.
Năm đó Tôn Sách bị người ám sát, Doanh Hiệp chính vào năm ấy đã thống lĩnh 5000 binh mã đối đầu với mười vạn đại quân của Tào Tháo.
Tôn Thượng Hương đi theo Tôn Sách đi săn, lại bị lạc đường trong lúc đi săn, nếu không phải Tôn Thượng Hương lạc đường đến tận Kinh Châu, chỉ sợ đã sớm chết dưới tay tên sát thủ kia.
“Vật này, ngươi còn nhớ không?” Tôn Thượng Hương từ trong ngực móc ra một con dao găm nhỏ bằng gỗ, phía trên khắc hai chữ to “Doanh Hiệp”.
Tôn Thượng Hương nhìn Doanh Hiệp, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng, “Ngươi trước đây đã nói với ta, nếu có ngày gặp lại ngươi, nhất định phải đưa con dao này cho ngươi, vì vậy, hôm nay ta mang con dao này đến.” Doanh Hiệp cầm lấy con dao, trên mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ. Tôn Thượng Hương nói: “Tào Tháo cùng đại ca của ta đã chủ trì hôn sự cho hai chúng ta. Cho dù ngươi không có mặt, nhưng hiện tại ta đã là thê tử của ngươi.” “Ờm......” Doanh Hiệp ngẩn người nhìn Tôn Thượng Hương, nữ nhân có dung mạo tuyệt trần, hắn thật sự không đành lòng làm lỡ dở nàng, bèn nói thẳng: “Ngươi hoàn toàn có thể tìm một lang quân khác.” Doanh Hiệp lời còn chưa dứt, Tôn Thượng Hương đã cởi lớp áo lụa đỏ bên ngoài ra......
“Ngươi muốn làm gì?” “Ngươi nói xem?” Tôn Thượng Hương đi vào trong phòng, giúp Doanh Hiệp trải giường xong.
“Cho dù ngươi có Mi Trinh ở bên, nhưng ta mới là thê tử danh chính ngôn thuận của ngươi, ta mới là chính thất, nàng chẳng qua chỉ là tiểu thiếp mà thôi.” Tôn Thượng Hương nói với vẻ mặt hiển nhiên.
Doanh Hiệp trong lòng thầm bất đắc dĩ, hắn thật muốn hỏi nguyên thân, tại sao lại muốn cứu Tôn Thượng Hương ra khỏi tay quân Tào, nếu không thì cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Quân Tào trên đường nam tiến, tưởng lầm Tôn Thượng Hương là trinh sát do Doanh Hiệp phái tới, muốn bắt nàng lại để moi tình báo từ miệng nàng.
Vừa hay Doanh Hiệp mang theo một đội binh sĩ, đưa Tôn Thượng Hương đang nữ cải nam trang về doanh trại. Khi về đến doanh trại, Doanh Hiệp mới phát hiện đối phương là quận chúa Giang Đông.
Ánh mắt Doanh Hiệp lướt qua Tôn Thượng Hương, thầm nghĩ: “Cứ để nàng ở lại trước đã, đợi ngày nào rảnh rỗi, ta sẽ để nàng rời đi.” Mối quan hệ hiện tại tương đối phức tạp, nếu hắn thật sự ở cùng Mi Trinh và Tôn Thượng Hương, vậy sau này làm sao tiến công Lưu Bị? Làm sao thôn tính Giang Đông?
Đến lúc đó, chẳng phải sẽ rơi vào tình thế khó xử sao?......
Thành Hứa Xương, Tuân Phủ.
Bên cạnh là từng chồng văn thư chất cao, những văn thư này đều do Tuân Lệnh Quân (Tuân Úc) một tay xử lý, mọi sự vụ ở Trung Nguyên đều do hắn một tay quán xuyến. Hắn còn nhớ rõ, khoảng thời gian gần đây, nhà Tư Mã kia bị khám xét toàn gia.
Thời điểm đó thật đúng là phong vân biến động, Tuân Úc sớm đã tính được tình hình Lương Châu bất ổn, nhất định sẽ nhắm vào Hứa Xương mà phát động tấn công.
Tuân Úc vì việc này mà có thể nói là ăn ngủ không yên, cả ngày đều chau mày ủ dột.
Trong Hổ Lao Quan, mấy vạn binh sĩ được thả ra, phương bắc cũng có mấy vạn binh sĩ, số binh sĩ còn lại đều dưới sự dẫn dắt của Tào Tháo tiến về phương nam.
Trong thành Hứa Xương, số quân có thể huy động chỉ chưa tới một vạn người, mà trong số hơn tám trăm người đó, mạnh nhất chính là bộ hạ của Vũ Lâm Trung Lang tướng quân Triệu Vân.
Hơn tám trăm người này vốn không phải tinh anh gì, nhưng Triệu Vân lại có phương pháp huấn luyện đặc biệt rất hiệu quả.
Tám trăm người này, trong mấy ngày qua, đã được hắn huấn luyện thành những tinh anh ưu tú nhất.
Tuân Úc dò hỏi một chút mới biết, Triệu Vân chẳng qua chỉ đang bắt chước phương pháp luyện binh của Doanh Hiệp mà thôi.
Lúc trước, khi Doanh Hiệp giúp Lưu Bị xây dựng 50.000 đại quân, Doanh Hiệp đã truyền thụ kế hoạch của mình cho Triệu Vân, do đó, Triệu Vân đối với những kế hoạch huấn luyện này rõ như lòng bàn tay.
Sau khi biết chuyện này, sự kính phục của hắn đối với Doanh Hiệp lại càng sâu thêm mấy phần.
Khoảng thời gian gần đây, ba mươi hai vạn đại quân Lương Châu lúc nào cũng có thể đánh vào Hứa Xương.
Nhưng Doanh Hiệp chỉ cần đưa ra một kế sách là đã giải quyết triệt để chuyện này.
Mã Đằng và Hàn Toại chẳng phải muốn đối phó Hứa Xương, khống chế hoàng đế hay sao?
Được thôi, vậy hắn liền phong cho bọn họ chức vị Đại Tư Mã và Phiêu Kỵ Đại tướng quân. Ngươi nếu còn dám kéo quân đến Hứa Xương, vậy chính là công khai khiêu khích.
Tào Tháo nắm trong tay toàn bộ Trung Nguyên, sở hữu mấy trăm vạn quân đội, dù cho phải đối mặt với sự bao vây của cả thiên hạ, hắn cũng có đủ thực lực để tự bảo vệ mình.
Mã Đằng làm được sao?
Hàn Toại làm được sao?
Bọn họ đều không làm được!
Nếu như hai người bọn họ lại dẫn quân đến đánh Hứa Xương, đó chính là tự đặt mình vào thế đối đầu với cả thiên hạ.
Xét về binh lực, bọn họ còn kém xa lắm.
Về mặt đạo nghĩa cũng không đứng vững được.
Đến lúc đó, tất nhiên sẽ đi vào vết xe đổ của Đổng Trác và Viên Thuật.
“Doanh Hiệp tiên sinh quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm, bày mưu tính kế khiến người ta phải thán phục.” Tuân Úc tự lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận