Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 750: Tư Mã Ý đầu nhập vào Tôn Quyền!

Chương 750: Tư Mã Ý đầu nhập vào Tôn Quyền!
Mấy ngày nay, Mi Trinh thường xuyên ra ngoài mua thức ăn, sau khi trở về sẽ kể lại vài tin tức thú vị nghe được cho Doanh Hiệp.
Theo một nghĩa nào đó, nàng chính là thám tử của Doanh Hiệp.
“Người nhà Tư Mã đều bị bắt rồi sao?” Doanh Hiệp dường như đang suy nghĩ điều gì, “Động tác của Tào Tháo thật là nhanh.” “Tư Mã Ý, ngươi rất coi trọng người nhà của mình, nhưng người nhà ngươi lại đều chết trong tay ngươi.” “Ta muốn giết không phải nhà Tư Mã, chỉ là ngươi, Tư Mã Ý mà thôi.” “Nhưng cho dù ta không nhúng tay, nhà Tư Mã cũng sẽ bị diệt tộc. Sau đó, ta phải chơi đùa tử tế với Chư Cát Lượng.”
Doanh Hiệp ngẩng đầu, nhìn về hướng Đông Nam, cũng chính là Hợp Phì.
Theo lời Tào Tháo, Chư Cát Lượng đã sớm trở về Hợp Phì, đang cố gắng tranh thủ chút hy vọng sống cho Lưu Bị.
Doanh Hiệp diệt cả nhà Tư Mã Ý hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Nhưng Chư Cát Lượng đúng là thật sự muốn gài bẫy nhà Tư Mã, để nhà Tư Mã giúp hắn cõng hắc oa (gánh tội thay).
Doanh Hiệp muốn giết hắn, Chư Cát Lượng cũng muốn giết hắn, Tào Tháo lại có thù với Tư Mã Ý, những người nhà Tư Mã kia làm sao có thể may mắn thoát nạn?
Bởi vậy, cả nhà Tư Mã nhất định sẽ chết.
Dòng dõi Tư Mã, không chỉ bị Doanh Hiệp vứt bỏ, mà còn bị Chư Cát Lượng vứt bỏ.
Doanh Hiệp đứng chắp tay, nhắm mắt lại, dường như toàn bộ Trung Nguyên đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Phàn Thành, bên trong phủ thái thú.
Một đám quân sư run lẩy bẩy, Tào Tháo ném bức thư Chư Cát Lượng đã chuẩn bị từ sớm tới trước mặt đám người.
“Các ngươi nói xem, ta nên đối đãi với nhà Tư Mã thế nào?”
Doanh trại Giang Đông.
Số lượng lớn mũi tên được từng xe chở tới.
Khi giao chiến trên mặt nước, mũi tên là vũ khí tốt nhất.
Chu Du dốc toàn lực, ép không ít của cải từ tứ đại thế gia Giang Đông.
Chu Du phe phẩy quạt lông trong tay, tay áo bay phấp phới.
Hắn lái một chiếc thuyền dài, lướt tới lướt lui trên mặt sông, chỉ cần phất tay là có thể chỉ huy mười vạn đại quân.
“Trường Giang lạch trời, Giang Đông ta nhất định có thể giữ vững!” Lỗ Túc thấy vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.
Chu Du cười lớn, “Ngươi sai rồi, Lỗ Túc.” “Trường Giang lạch trời, thật ra không phải là dòng nước xiết, mà chính là chúng ta!”
Hợp Phì.
Dưới trời chiều, Lưu Bị đứng thẳng người, bóng đổ rất dài. Hắn đứng trên rìa tường thành, tựa như một người khổng lồ vĩ đại đội trời đạp đất.
Chư Cát Lượng đứng cạnh Lưu Bị, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt xếp trong tay, dường như đang nói điều gì đó.
Doanh Hiệp bày mưu tính kế cho Hứa Chử, chặt đứt cơ nghiệp Lưu Bị rất vất vả mới gây dựng được, đồng thời còn muốn 'trảm thảo trừ căn'.
Nhưng Khổng Minh lại muốn giúp Lưu Bị tìm một con đường sống trong thời loạn thế này.
Nếu bị vây ở Hợp Phì thì chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì.
Hiện tại hai phe Tôn-Lưu chỉ có 200.000 đại quân, nhưng chỉ cần có thêm 32 vạn đại quân Lương Châu là có thể thay đổi cục diện.
Điểm mấu chốt nhất chính là Hứa Xương...
Quan Vũ và Trương Phi im lặng đứng sau lưng, bất kể xảy ra chuyện gì, bọn họ đều sẽ đi theo đại ca của mình.
Nếu sau này hắn gặp lại Triệu Vân, nhất định phải tự mình chất vấn, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến hắn phản bội đại ca.
Mi Trúc đi trong thành, ngắm nhìn hoàng hôn, như có điều suy nghĩ nói: “Người muội muội Mi Trinh kia của ta, cũng không biết chạy đi đâu rồi, không có chút tăm hơi nào...”
Lương Châu.
Thiết kỵ vô biên vô tận gầm thét trên bình nguyên, 'phô thiên cái địa' lao đến, tựa như dòng lũ vỡ đê, khí thế hùng hổ.
Một lá cờ lớn tung bay trong gió, trên đó thêu một chữ “Mã” thật to.
Xa xa, tòa thành thị náo nhiệt nhất Tây Bắc hiện ra trong tầm mắt.
Kim Thành.
Dưới trướng Hàn Toại có 17 vạn binh mã, toàn bộ đồn trú tại nơi này.
Nếu Mã Đằng và Hàn Toại liên thủ, đó chính là 32 vạn đại quân, nơi nào mà không đi được?
Ngay cả Hung Nô cường đại nhất khi xưa cũng chỉ có hơn 30 vạn cung thủ mà thôi.
Trong một sân viện nào đó, khóe miệng Doanh Hiệp khẽ nhếch lên.
“Chư Cát Lượng vì giữ Hợp Phì, chắc chắn sẽ phái Mã Đằng đi đánh Hứa Xương, mà phía Hứa Xương cũng cần một kẻ nội gián.” “Nhưng nội gián này chắc chắn không phải người của nhà Tư Mã.” “Thế nhưng, Chư Cát Lượng lại muốn mọi người tin rằng nhà Tư Mã mới là nội gián.” “Cả nhà Tư Mã chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.” “Chư Cát Lượng, quả nhiên ngươi mới là kẻ địch duy nhất của ta.” Chỉ có Chư Cát Lượng mới có tư cách đấu với hắn một trận.
Đương nhiên, Tư Mã Ý kia cũng chỉ kém Chư Cát Lượng một chút như vậy...
Trên mặt sông hoàn toàn mông lung.
Một chiếc thuyền con len lỏi trong bụi lau sậy rậm rạp, đi về phía nam.
Một người đàn ông vóc dáng khôi ngô, mặc toàn đồ đen, đầu đội nón đen.
Rất nhanh, thuyền nhỏ cập bờ Giang Đông.
Người kia quay đầu nhìn về hướng Kinh Châu, một ý bạo ngược dâng lên từ trong cơ thể hắn.
Tựa như một con dã thú hung mãnh.
Cung Kiến Nghiệp.
Phía trên cung điện, Tôn Quyền sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt lướt qua người áo đen trước mặt.
Một lát sau, Tôn Quyền vẫn im lặng không nói.
Mà người áo đen kia cũng im lặng không nói.
Đúng lúc này, Tôn Quyền đưa bàn tay mảnh khảnh ra, vuốt nhẹ mấy cái lên chỗ ngồi, rồi mới nói: “Ngươi chính là Tư Mã Ý?” Giọng nói ôn hòa như ngọc của Tôn Quyền vang vọng khắp đại sảnh.
Phanh!
Người kia lập tức quỳ rạp xuống đất.
Ngay khoảnh khắc hắn gật đầu, trong mắt lộ ra hận ý vô tận.
Khi hắn còn chưa qua sông, đã nghe tin tức cả nhà Tư Mã đều bị bắt giải về Phàn Thành.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có một thân một mình.
Hắn có thể làm gì đây?
Nếu không phải hắn phát giác có điều không ổn, kịp thời chạy khỏi Hứa Xương, chỉ sợ cả nhà Tư Mã thật sự đã bị diệt vong toàn bộ.
Nếu Tư Mã Ý nói sớm cho người nhà Tư Mã, e rằng trong cả gia tộc cũng không có mấy người tin tưởng.
Hơn nữa, hắn còn có mấy huynh đệ cùng mấy trăm tộc nhân. Nhiều người như vậy cùng nhau bỏ trốn, lỡ như bị người phát hiện thì xem như xong thật rồi.
Bởi vậy, quyết định mà Tư Mã Ý đưa ra không nghi ngờ gì là sáng suốt nhất, nhưng cũng là ích kỷ nhất.
Hắn, Tư Mã Ý, chính là hậu bối tài hoa nhất của nhà Tư Mã.
Chỉ có hắn còn sống sót...
Giờ phút này, trong ánh mắt Tư Mã Ý tràn đầy vẻ oán độc.
“Tất cả là vì vị tiên sinh trẻ tuổi kia, tất cả là vì hắn...” “Nếu không phải hắn, Tào Tháo kia sao lại diệt cả nhà Tư Mã ta?” “Tên này, đầu tiên là ở trên Nguyệt Đán bình, suýt chút nữa hại chết ta. Ta, Tư Mã Ý, đã làm sai điều gì, mà hắn vừa gặp mặt đã muốn đối với ta hạ tử thủ?” “Đáng tiếc, Triệu Vân không thể giết được hắn.” “Nếu không, nhà Tư Mã ta cũng sẽ không bị tịch thu cả nhà.” “Tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy, là hắn muốn nhổ tận gốc nhà Tư Mã ta.” Tư Mã Ý không chỉ một lần tỉnh giấc từ trong ác mộng, đều là vì hắn thấy vị “tiên sinh trẻ tuổi” kia.
Người này khiến hắn cảm thấy sợ hãi, cũng khiến hắn vô cùng tức giận.
Bây giờ, mối hận này đã khắc cốt ghi tâm.
Hắn chỉ còn lại lẻ loi một mình, cả gia đình đều bị hủy diệt, Tào Tháo lại càng mong hắn chết sớm đi.
Hắn ngay cả người nhà mình cũng không thể cứu... Hắn thật là vô dụng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận