Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 474: một chiêu đều không tiếp nổi đến Bắc Cái

Chương 474: Không đỡ nổi một chiêu của Bắc Cái
Khi tất cả mọi người đều bị khí thế tỏa ra từ người Hồng Thất Công làm cho rung động.
Trên mặt Doanh Hiệp lộ ra vẻ tươi cười.
Hắn bỗng nhiên giơ tay lên, đánh một quyền về phía con rồng chân khí.
“Thái Thanh thánh quyền.” Phanh!
Thời gian, dường như cũng đọng lại trong nháy mắt này.
Một luồng lực lượng mênh mông, từ giữa hai lòng bàn tay của Hồng Thất Công và Doanh Hiệp khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Không ít người trong võ lâm bị ảnh hưởng bởi một kích này.
Đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.
Mọi thứ xung quanh.
Tại thời khắc này, đều hóa thành tro tàn.
Cuồng phong gào thét, đá lớn quay cuồng.
Một khí thế bàng bạc, xông thẳng lên trời.
Lực lượng của hai người nổ tung một lỗ thủng cực lớn trên bầu trời.
Cuồng phong gào thét!
Không ít người trong võ lâm đang quan chiến ở một bên, đều chịu ảnh hưởng.
Thậm chí, có người đã hôn mê.
Một mũi tên máu phun ra từ trong miệng Chư Cát Chính Ngã.
Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
Trải qua hết trận truy sát này đến trận truy sát khác.
Tu vi của hắn đã rơi xuống đến mức thấp nhất.
Tu vi hiện tại, thậm chí đã không thể chạm tới Thiên Nhân cảnh.
Thấy vậy, tứ đại danh bộ lập tức bảo vệ Chư Cát Chính Ngã ở sau lưng.
Đồng thời truyền chân khí cho Chư Cát Chính Ngã.
Để phòng trái tim của hắn bị áp lực cường đại làm cho nổ tung.
Uy lực một chiêu của Doanh Hiệp và Hồng Thất Công cực kỳ mạnh mẽ.
Cường giả chưa đạt tới Thiên Nhân cảnh căn bản không thể nào chống đỡ được dư âm của nó.
Vương Tiểu Thạch đứng ở một bên, che chở thê tử của mình thật chặt.
Ngược lại là Vương Hoành, cây gậy sắt trong tay hắn đã bị cắm thật sâu xuống mặt đất.
Trong miệng càng là chảy ra một tia máu.
Nếu không phải hắn tu luyện công pháp Thiếu Lâm, có thể bảo vệ ngũ tạng lục phủ.
Chỉ riêng dư âm khí thế này, cũng đủ khiến hắn mất mạng tại chỗ.
Từng luồng Phật quang từ trên người Tảo Địa Tăng phát ra, bao bọc bảo vệ Vương Hoành.
Nhưng mà, thần sắc của Tảo Địa Tăng lại nghiêm túc không gì sánh được.
Khí tức phát ra từ trên người hai người Doanh Hiệp quả thật đáng sợ.
“Răng rắc!” Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn đột nhiên vang lên.
Sau đó, một bóng người bị ném mạnh xuống đất, làm tung lên một đám bụi mù.
Khí thế cường đại vốn bao phủ trên người hắn.
Trong nháy mắt này, bỗng nhiên biến mất.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người quét về phía bầu trời.
Thế nhưng, sự biến động năng lượng nồng đậm này lại khiến người ta hoàn toàn không thấy rõ tình huống cụ thể.
Chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ mơ hồ hồ.
Cho dù là những người như Vô Danh, cũng chỉ mơ hồ thấy được hình dáng của đối phương.
Căn bản nhìn không ra đối phương là ai.
Dường như đã nghĩ thông suốt điều gì.
Nhất thời, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào bóng người nằm trên mặt đất.
Đám đông nín thở chờ đợi.
Mọi thứ đều kết thúc.
Một bóng người mờ ảo chậm rãi hiện ra.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Sau đó, chính là một tiếng kinh hô.
Bởi vì, bọn hắn thấy được.
Hồng Thất Công đang mặc một thân quần áo rách rưới.
Mọi người đều giật mình.
Trên gương mặt vốn bình tĩnh của Vô Danh cũng hiện ra một tia kinh ngạc.
Hồng Thất Công không phải là đối thủ một hiệp của Doanh Hiệp sao?
Hồng Thất Công chậm rãi bò dậy từ dưới đất.
Trong miệng tràn ra một vệt máu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Hắn không thể tin vào mắt mình.
Hắn thậm chí không biết tại sao mình lại thua?
Hắn tin rằng mình đã không hề giữ lại chút sức lực nào.
Nhưng mà, một chưởng này của đối phương lại không hề kém cạnh hắn chút nào.
Thậm chí là còn hơn thế.
Một chưởng kia ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận.
Giống như là tầng mây trên bầu trời vậy.
Bao phủ hết lực trong lòng bàn tay của hắn.
Cuối cùng, bị thôn phệ triệt để.
Hơn nữa, còn tỏa ra khí tức mạnh mẽ hơn cả trước đó.
Hồng Thất Công bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, trong lòng có chút xấu hổ.
Nhưng hắn dù sao cũng là người rộng lượng.
Cho nên, cũng không quá câu nệ.
Cùng lúc đó.
Trên không trung, Doanh Hiệp chậm rãi quay về mặt đất.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, thân thể của hắn không hề run rẩy chút nào.
Một thân áo bào trắng phất phới trong gió.
Ngay cả tấm mặt nạ kia cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Dường như đòn công kích mạnh mẽ vừa rồi cũng không gây ra tổn thương gì cho hắn.
Nhưng giờ phút này, lại không một ai dám coi thường hắn.
Nhìn bóng hình Doanh Hiệp, Đông Phương Bất Bại hoàn toàn bị thu hút.
Trong ánh mắt của nàng tràn đầy yêu thương.
Đây chính là người trong lòng của nàng.
Một người có thể quân lâm Cửu Châu Đại Lục.
Mà trên khuôn mặt Hoàng Dung lại không hiểu sao lộ ra vẻ vui mừng.
Diễm Phi thì tiến lên phía trước.
Nắm lấy tay Doanh Hiệp, thâm tình nhìn thẳng vào hắn.
Nàng không nói gì thêm, nhưng khi Doanh Hiệp nắm chặt tay Diễm Phi.
Cảm giác tin tưởng ấy đã thấm sâu vào nội tâm của hắn.
Khuôn mặt sau lớp mặt nạ của Doanh Hiệp lộ ra vẻ tươi cười.
Hồng Thất Công nhìn Doanh Hiệp đã đáp xuống đất, cười lớn.
Lấy ra bầu rượu, ừng ực ừng ực rót một ngụm lớn.
“Ai, ta cũng lớn tuổi rồi, ngay cả một hậu sinh vãn bối cũng không bằng.” “Ta không thể cứ lông bông như vậy nữa, cũng nên tu luyện tử tế thôi.” “Như vậy, vị nào sẽ ra sân kế tiếp?” Doanh Hiệp chậm rãi hỏi.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Doanh Hiệp.
Không ít người trong võ lâm sau khi nhìn thẳng vào hắn, đều sợ hãi né tránh không kịp.
Nói đùa gì chứ.
Ngay cả Hồng Thất Công còn không phải là đối thủ một hiệp, bọn hắn sao lại là đối thủ được?
Khóe miệng Trương Tam Phong lộ ra vẻ tươi cười.
Doanh Hiệp này, vậy mà lại khiến cho trái tim sớm đã tĩnh lặng của hắn, mơ hồ dấy lên một chút đấu chí.
Hắn vừa định nói chuyện, một giọng nói vang như hồng chung bỗng nhiên vang lên.
“Lão tăng xin chiến.” Nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy chủ nhân của giọng nói chính là Tảo Địa Tăng vốn luôn trầm mặc không nói.
Trong ánh mắt hắn mang theo đấu chí nồng đậm.
Đám người chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Ngay cả Trương Tam Phong cũng phải mở to hai mắt nhìn.
“Lão hòa thượng này, thế mà lại xin chiến?” Trong ánh mắt Đông Phương Bất Bại mang theo vẻ lo lắng và sát cơ nồng đậm.
Là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, nàng đương nhiên biết.
Vị Tảo Địa Tăng này chính là một trong những cường giả đứng đầu nhất Cửu Châu Đại Lục.
Gã này, chỉ sợ sớm đã đạt đến cảnh giới Địa Tiên đỉnh phong.
Mặc dù Đông Phương Bất Bại có lòng tin tuyệt đối vào Doanh Hiệp.
Nhưng lúc này, đáy lòng nàng vẫn có chút bất an.
Doanh Hiệp thật sự có thể thắng sao?
Hoàng Dung nắm lấy cánh tay Hoàng Dược Sư, khẽ gọi một tiếng.
Nàng đã sớm nghe nói về Tảo Địa Tăng của Thiếu Lâm Tự.
Nghe nói, thực lực của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Là cường giả cái thế, nổi danh ngang với Trương Tam Phong.
Mà bây giờ, hắn lại muốn động thủ với người kia......
Nghĩ tới đây, Hoàng Dung liền không khỏi dấy lên một nỗi lo sầu.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hoàng Dung.
Hoàng Dược Sư lúc này cười nói.
“Ai thắng ai thua, còn chưa chắc đâu.” Hoàng Dung khẽ thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, mong Doanh Hiệp chiến thắng.
Trương Tam Phong quan sát Tảo Địa Tăng một chút.
Suy tư một lát sau, vuốt vuốt râu.
Nhếch miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Nếu đã như vậy, bần đạo liền làm một người xem đi.” Câu nói này rõ ràng có nghĩa là.
Sẽ không cùng Tảo Địa Tăng tranh giành suất ra sân.
Tảo Địa Tăng chắp tay, nghiêm mặt nói.
“Vậy thì đa tạ Trương Đạo trưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận