Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 44 ta muốn gặp Tuân Tử!

Chương 44: Ta muốn gặp Tuân tử!
“Trương Lương sư thúc, là Hoàng Kim Hỏa kỵ binh của Đại Tần vây quanh chúng ta, người cầm đầu là một người trẻ tuổi, nhưng ngoài việc vây quanh chúng ta, bọn hắn không có động tác gì khác.” Đệ tử Nho gia đem tình hình mình biết đều báo cho Trương Lương.
“Thập Nhất công tử Doanh Hiệp.” Ba người Phục Niệm trăm miệng một lời nói.
Bọn hắn đã sớm nhận được tin tức, Doanh Hiệp bị Doanh Chính phái tới nơi đây làm quận thủ.
Mục đích chính là xử lý thế lực Bách gia và lục quốc dư nghiệt ở đây, tin tức này cũng không phải là bí mật gì, đã sớm bị các thế lực Bách gia biết được.
Doanh Hiệp cũng không để đám người Tiểu Thánh Hiền Trang đợi lâu.
Rất nhanh, Mông Nghị liền đi vào bên trong Tiểu Thánh Hiền Trang, bảo đám người trong trang tự mình ra cổng nghênh đón Doanh Hiệp.
“Quả nhiên người đến là Thập Nhất công tử Doanh Hiệp, chỉ là hắn hôm nay vừa tới nơi đây, tại sao lại vội vàng bái phỏng chúng ta như vậy, sợ là chuyến này của hắn không đơn giản a.” Trương Lương ánh mắt phức tạp, nghĩ đến lý do Doanh Hiệp lại tới nơi đây.
“Vị Thập Nhất công tử Doanh Hiệp này khiến người ta khó mà nắm bắt, hắn chẳng những tài hoa nổi bật, võ công cũng thâm hậu, lại còn giấu dốt hơn mười năm.” “Nếu không phải Chư Hầu Bảng hiện thế, người này sợ là sẽ còn tiếp tục ẩn tàng.” Lúc này, vẻ bình thản thường ngày trên mặt Nhan Lộ đã biến mất, ông nghiêm túc nói:
“Có thể giấu dốt hơn mười năm, tâm tính này quả thực có chút đáng sợ.” “Doanh Chính để hắn đến đây xử lý lục quốc dư nghiệt cùng thế lực Bách gia, vì sao đột nhiên lại bao vây Tiểu Thánh Hiền Trang chúng ta? Là dự định muốn đối phó chúng ta sao?”
Nguyên bản mọi người sau khi nghe Nhan Lộ phân tích, đều lo lắng đến thót tim.
Nhưng lúc này Trương Lương lại nở một nụ cười, lên tiếng trấn an mọi người nói:
“Mọi người yên tâm, nếu Doanh Hiệp thật muốn diệt Tiểu Thánh Hiền Trang chúng ta, sẽ không phái người báo cho chúng ta tiến đến nghênh đón.” “Mà lại, Nho gia chúng ta cũng không phải mặc người nhào nặn, nếu là Doanh Hiệp thật muốn đối phó Tiểu Thánh Hiền Trang, ta làm chưởng môn Nho gia, thế tất sẽ bảo đảm an toàn cho các vị.”
Đang khi nói chuyện, Phục Niệm bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ, bao phủ toàn bộ Tiểu Thánh Hiền Trang trong đó.
Phục Niệm đã đạt đến Thiên Nhân cảnh, sức chiến đấu cực kỳ cường hãn, cho dù bên ngoài có hơn một ngàn tên Đại Tần thiết kỵ, đối với loại cao thủ lợi hại này, cũng chỉ phảng phất như lũ kiến hôi.
Bị khí tức của cao thủ Thiên Nhân cảnh bao phủ, đám người bên trong Tiểu Thánh Hiền Trang lúc này mới yên lòng.
Bọn hắn đã sớm biết được, Doanh Hiệp lần này đến đây, chỉ dẫn theo một ngàn ba trăm Hoàng Kim Hỏa kỵ binh, cũng không mang bất kỳ cao thủ nào đến đây.
Cứ việc Hoàng Kim Hỏa kỵ binh của Đại Tần ở trên chiến trường làm cho người ta e ngại.
Nhưng dù sao những người này cũng chỉ là người bình thường.
Mà bên trong Tiểu Thánh Hiền Trang của bọn hắn, chẳng những có cao thủ Thiên Nhân cảnh, còn có rất nhiều tiểu tông sư cùng nhất phẩm cao thủ, hoàn toàn không cần e ngại đối phương.
Đến lúc đó, nếu Doanh Hiệp thật sự dự định đối phó bọn hắn, bọn hắn hoàn toàn có thể bỏ qua Tiểu Thánh Hiền Trang, lòng bàn chân bôi dầu mà chạy.
Hoàng Kim Hỏa kỵ binh của Đại Tần căn bản ngăn không được bọn hắn.
Còn Doanh Hiệp kia, trẻ tuổi như vậy, cho dù truyền ngôn võ công hắn không kém, khẳng định cũng không lợi hại bằng chưởng môn Phục Niệm của bọn hắn.
Mà lại, đất Đông Quận không thể so với Hàm Dương Thành, nơi đây cũng không chỉ có Nho gia bọn hắn, còn ẩn giấu các thế lực Bách gia khác.
Cho dù là ba đại vương triều Tùy, Tống, Minh giáp ranh, cũng luôn mật thiết chú ý Đại Tần.
Bởi vậy bọn hắn căn bản không cần lo lắng Doanh Hiệp, ngược lại, áp lực của Doanh Hiệp còn lớn hơn bọn hắn nhiều.
“Chúng đệ tử nghe lệnh, chỉnh đốn y quan, theo ta cùng nhau đi nghênh đón Thập Nhất công tử Doanh Hiệp của Đại Tần.” Phục Niệm lúc này trong lòng không có chút nào sợ hãi, một mặt bình tĩnh dẫn đầu chúng đệ tử tiến về cửa ra vào nghênh đón Doanh Hiệp.
Đợi đến khi bọn hắn tập hợp đông đủ, xe ngựa của Doanh Hiệp cũng đến cửa ra vào, Doanh Hiệp chậm rãi từ trên xe bước xuống.
“Chưởng môn Nho môn Phục Niệm, dẫn mọi người đến đây nghênh đón Thập Nhất công tử.” Ở giữa ba người chính là Phục Niệm, Nhan Lộ cùng Trương Lương, dẫn theo đám người Tiểu Thánh Hiền Trang hành lễ với Doanh Hiệp, hữu lễ hữu tiết, không kiêu ngạo không tự ti.
“Đứng dậy đi.” Doanh Hiệp nhìn Phục Niệm, Nhan Lộ cùng Trương Lương, ba người bọn họ được xưng là Nho môn Tam kiệt.
Phục Niệm thân là chưởng môn, khí thế uy nghiêm. Nhan Lộ thì một mặt hiền lành, trên mặt càng là thường xuyên treo nụ cười, khiến người ta cảm thấy dễ dàng thân cận.
Trương Lương người này tướng mạo tuấn mỹ, cho dù mặc trường sam vải thô bình thường, cũng khó nén được quý khí trên người hắn, phảng phất là công tử ca nhà nào đó đi ra ngoài lịch luyện.
Bất quá, Trương Lương hoàn toàn chính xác xuất thân bất phàm, hắn là cháu trai của Tể tướng nước Hàn Trương Khai Địa.
Sau khi nước Hàn diệt vong, Trương Lương liền bắt đầu che giấu thân phận của hắn.
Cho dù là La Võng, cũng chưa biết thân phận của hắn.
Trong lúc Doanh Hiệp dò xét ba người Phục Niệm, ba người Phục Niệm cũng đang quan sát Doanh Hiệp.
Ba người Phục Niệm không nghĩ tới, Doanh Hiệp chẳng những tướng mạo tuấn tú, mà tuổi còn trẻ như vậy, trạc tuổi các đệ tử bình thường trong môn của bọn hắn.
Nhưng chính người trẻ tuổi như thế, lại có thể giấu dốt ở Đại Tần hơn mười năm.
Có thể thấy được người này cũng không phải dễ đối phó như vậy.
“Thập Nhất công tử, mời tới bên này.” Phục Niệm dẫn theo Doanh Hiệp và mọi người đi tới bên trong Tiểu Thánh Hiền Trang, sau khi ngồi xuống, mở miệng dò hỏi:
“Công tử hôm nay vì sao đột nhiên dẫn binh vây Tiểu Thánh Hiền Trang của ta?” “Tiểu Thánh Hiền Trang từ trước đến nay an phận thủ thường, việc đột nhiên bị vây khốn khiến chúng ta sợ hãi không thôi.” “Nếu là Tiểu Thánh Hiền Trang có chỗ nào mạo phạm, còn xin công tử nói rõ, chúng ta tất sẽ sửa đổi.”
Phục Niệm mặc dù cũng không lo lắng Doanh Hiệp cùng Hoàng Kim Hỏa kỵ binh công kích bọn hắn.
Nhưng một khi song phương động thủ, xung đột giữa Tiểu Thánh Hiền Trang cùng Đại Tần liền bày ra trên mặt nổi.
Việc kinh doanh nhiều năm và kho tàng thư ở chỗ này, chỉ sợ đều muốn tan thành mây khói.
Doanh Hiệp thấy Phục Niệm hỏi, lúc này cũng không vòng vo với hắn, nói thẳng:
“Nếu Phục Niệm chưởng môn đã hỏi, bản công tử liền đi thẳng vào vấn đề, ta muốn các ngươi đáp ứng ta một sự kiện.”
Phục Niệm không dám thuận miệng đáp ứng, thận trọng hỏi:
“Chuyện gì?”
“Việc này các ngươi cũng vô pháp làm chủ, bản công tử hay là trước gặp một chút Tuân tử.” Nghe được lời nói của Doanh Hiệp, Nội sử Đằng kinh hãi không thôi.
Ngoại nhân đều biết, Tuân tử sớm đã qua đời, không nghĩ tới ông ấy vậy mà không chết.
Tuân tử thế nhưng là lão sư của Lý Tư cùng Hàn Phi, Lý Tư là Thừa tướng Đại Tần, Hàn Phi là người tập đại thành của Pháp gia.
Tuân tử lợi hại như vậy, tại Nho môn cơ hồ ngang hàng với Thánh Nhân.
“Không biết Thập Nhất công tử nói tới chính là chuyện gì?” Ba người Phục Niệm chấn kinh vì Doanh Hiệp vậy mà biết Tuân tử của Nho môn còn tại thế.
“Cụ thể nguyên do sự việc còn phải đợi sau khi ta cùng Tuân tử gặp mặt mới có thể cho biết.” “Bất quá các ngươi cũng không cần lo lắng, sự tình bản công tử nói tới, cũng sẽ không để cho các ngươi vi phạm nguyên tắc của Nho gia.” “Đến lúc đó, ta cũng sẽ để các ngươi tự mình lựa chọn.”
Trương Lương nhìn chăm chú vào Doanh Hiệp hỏi:
“Nếu là Tiểu Thánh Hiền Trang không thể đáp ứng sự tình công tử nói tới thì sao? Thập Nhất công tử lại sẽ dẫn binh đối với chúng ta xuất thủ?” Trương Lương nhìn Doanh Hiệp có vẻ không hề giống người dễ nói chuyện.
“Đúng vậy, bản công tử thật sự có thể sẽ làm như vậy.” Doanh Hiệp trực tiếp gật đầu thừa nhận, đối với hành vi của mình không che giấu chút nào.
Lời này vừa nói ra, cho dù là Nhan Lộ từ trước đến nay hiền lành, trên mặt cũng tràn đầy tức giận.
Cái gã Doanh Hiệp này quá mức cuồng vọng.
Phục Niệm nhưng không có bất kỳ biểu lộ gì, suy tư một lúc lâu sau nói ra:
“Còn xin Thập Nhất công tử cứ cho chúng ta biết trước là chuyện gì, nếu Tiểu Thánh Hiền Trang có thể làm được, chúng ta chắc chắn nghĩa bất dung từ.” “Sư thúc Tuân tử của ta mặc dù chưa mất, nhưng việc công tử muốn cùng ông ấy nói chuyện cho thấy sự tình trọng đại, ta e rằng Tiểu Thánh Hiền Trang không cách nào làm được, còn xin Thập Nhất công tử tìm người khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận