Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 576: cái gì Phượng Sồ, con gà con mà thôi

Chương 576: Phượng Sồ cái gì, chỉ là con gà con mà thôi
Tào Tháo gặp Bàng Thống, lại đích danh muốn Hứa Chử đến hầu rượu.
Liền biết hắn có ý đồ gì.
Nhưng nghe khẩu khí của Bàng Thống, dường như là có ý muốn cùng Hứa Chử nhất quyết thư hùng.
Tào Tháo bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Hứa Chử chém đầu Hứa Du.
Hứa Chử tuyệt đối không thể ngồi cùng bàn với Bàng Thống, nếu Bàng Thống hung hổ doạ người, chọc giận Hứa Chử.
Cái gã lỗ mãng này, một kiếm đem Bàng Thống chém thành hai đoạn.
Chẳng phải là phiền toái sao?
Tào Tháo rất rõ ràng tính cách của Hứa Chử.
Nếu như Bàng Thống chọc giận Hứa Chử.
Tên ngốc này thật sự sẽ một đao chém hắn.
Nếu như cháu trai của Bàng Đức công chết ở chỗ của chính mình.
E rằng bên trong Kinh Châu, tất cả những người đọc sách có mặt mũi đều sẽ chỉ trỏ hắn.
“Bàng Thống, Hứa Chử có chuyện quan trọng trong người, không thể tự tiện rời đi.” Tào Tháo không chút do dự từ chối.
Hắn làm như vậy cũng là vì Bàng Thống mà suy nghĩ.
Bàng Thống thấy Tào Tháo không đồng ý, cũng không tiện nhắc lại.
Giả Hủ, Trình Dục mấy người rất nhanh liền đi vào đại sảnh.
Bọn hắn đều rất tò mò, vị thiên tài sánh vai cùng Chư Cát Lượng này.
Rốt cuộc có phong thái trác tuyệt đến nhường nào.......
Một bên khác, Hứa Chử chính đang mang theo một đội hộ vệ tuần sát Phàn Thành.
Nhìn thấy Trương Liêu từ xa thúc ngựa tới, lập tức nở nụ cười.
“Hứa Chử, kình địch của ngươi tới rồi.” Hứa Chử không hiểu.
“Có lời thì nói, đừng thừa nước đục thả câu.” Trương Liêu nghe vậy, lập tức cười lên ha hả.
“Phượng Sồ, ngươi từng nghe nói qua chứ?” “Chưa từng nghe qua, là con gà con sao?” Lời vừa dứt, binh lính xung quanh bọn họ cũng không khỏi bật cười.
Đến cả Trương Liêu cũng bị Hứa Chử làm cho buồn cười.
“Hứa Chử tướng quân, Bàng Long nếu là nghe thấy lời này, nhất định sẽ tức giận đến sôi gan.” Hứa Chử chẳng hiểu ra sao, khoát tay áo.
“Ngươi đi đi, bớt ở đây nói hươu nói vượn.” “Một con gà con, cùng cái tên Bàng Thống kia có liên hệ gì?” “Đừng làm ảnh hưởng ta, ta còn phải đi tuần tra đây.” “Ta cũng không nói hươu nói vượn, chẳng lẽ ngươi ngay cả Ngọa Long Phượng Sồ cũng không nhận ra?” “Không biết, ngươi cứ nói thẳng đi.” Hứa Chử trả lời, khiến Trương Liêu không hiểu ra sao.
Hứa Chử vậy mà không biết Phượng Sồ?
Hứa Chử không thèm để ý đến Trương Liêu, liền chuẩn bị mang binh sĩ rời đi.
Trương Liêu quay đầu nhìn theo bóng lưng rời đi của Hứa Chử.
Hắn cùng Ngọa Long Chư Cát Lượng đấu với nhau lâu như vậy.
Chẳng lẽ đến thân phận của đối phương cũng không rõ ràng?
Nhưng mà, nếu hắn không nhận biết Ngọa Long.
Thì làm sao có thể sử dụng nhiều kế sách như vậy, đánh bại Chư Cát Lượng cùng Chu Du?
Trương Liêu có chút không rõ ràng cho lắm.
Trương Liêu lần này, ngược lại thật sự là trách lầm Hứa Chử.
Hứa Chử trong ngày thường cũng đã nghe nói không ít truyền thuyết liên quan tới “Ngọa Long”.
Cho nên, hắn biết Chư Cát Lượng.
Nhưng Phượng Sồ thì hắn thật sự không biết.
Thật sự tưởng là con gà con.
Trong phủ thái thú.
Phượng Sồ Bàng Thống bị chuốc không ít rượu.
Vừa uống rượu, vừa thao thao bất tuyệt, nói ra cái nhìn của mình.
Giả Hủ, Trần Quần đám người, nghe được một phen ngôn luận của Phượng Sồ.
Trong lòng đều vui mừng, Phượng Sồ này quả nhiên là quân sư thiên mệnh a.
Khó trách Thủy Kính tiên sinh sẽ nói, Phượng Sồ một câu liền có thể định càn khôn.
Mưu lược và khẩu tài của Phượng Sồ thật sự rất cao minh.
Uống đến lúc hoàng hôn, Tào Tháo liền sai người đưa Bàng Thống đi nghỉ ngơi.
Trong yến tiệc, những lời của Bàng Thống đã khiến Tào Tháo tin tưởng không còn nghi ngờ.
Tào Tháo cũng cảm thấy tầm mắt, lòng dạ của chính mình đều được đề cao rất nhiều.
Bàng Thống quả là thiên phú dị bẩm.
Có người như vậy phụ tá, tự nhiên có thể thống nhất thiên hạ.
Hôm sau, Bàng Thống tỉnh giấc.
Nhớ lại chuyện mình hôm qua, ngay trước mặt đám người Tào Tháo chỉ điểm giang sơn.
Nói đến mức tất cả mọi người đều nhịn không được cười lên, cảm thấy rất đắc chí.
Hắn thấy, trong Tào Doanh, đám người Trần Quần kia đều là hạng tầm thường.
Bàng Thống từ trong phòng của mình đi ra.
Nhìn thấy những binh sĩ Tào Quân kia đang chỉ trỏ mình.
Còn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía mình, châu đầu ghé tai.
Bàng Thống đứng ở đó, nghển cổ lên, ra vẻ cao cao tại thượng.
Hắn rất hưởng thụ cái cảm giác bị người khác bàn luận này.
Bọn họ khẳng định đều đã nghe nói.
Chuyện huy hoàng hôm qua mình ở trên yến hội dạy bảo Tào Mạnh Đức.
Bàng Thống ra khỏi phòng ở, lại đi đến phủ thái thú một chuyến.
Tìm Tào Tháo, hắn muốn mượn danh tiếng của Tào Tháo để nâng cao địa vị của mình.
Một tên binh sĩ Tào Quân nhìn theo bóng Bàng Thống rời đi, lẩm bẩm nói:
“Con gà con đi rồi.” “Ha ha, cũng không biết sư phụ hắn nghĩ thế nào, lại đặt cho hắn danh hiệu là con gà con......” “Không phải con gà, mà là Phượng Sồ.” “Phượng Sồ à, khó nhớ quá, ta chỉ nhớ con gà con thôi.” “Đúng vậy đúng vậy, vẫn là con gà con dễ nhớ.”
Bàng Thống còn không biết, cái câu thuận miệng "con gà con" của Hứa Chử.
Đã bị người ta một truyền mười, mười truyền trăm.
Chỉ trong một đêm, toàn bộ Phàn Thành đều biết.
Có một nhân vật lợi hại danh hiệu là “Con gà con” đã đến Phàn Thành, gặp mặt chúa công.
Cái gì Ngọa Long Phượng Sồ, đều là do những người ở Kinh Châu kia tự đặt.
Là những thế gia đại tộc này dùng để lẫn nhau đập mông ngựa.
Dùng cách này để nâng thân phận của mình lên cao hơn.
Về phần những bình dân bách tính kia, càng giống Hứa Chử.
Đến Phượng Sồ là ai cũng không biết.
Khi Bàng Thống rời khỏi chỗ ở.
Hắn mới chú ý tới, binh lính xung quanh đều đang hướng hắn hành lễ.
Trong mắt bọn họ đều là vẻ sùng kính.
Điều này khiến Bàng Thống rất là ngoài ý muốn.
Hắn từ lúc nào lại nổi danh như vậy?
Chính mình vừa mới tới Phàn Thành, liền danh mãn Kinh Châu?
Bàng Thống trong lòng đắc chí, cái tư vị được vô số người sùng bái này thật sự là quá sung sướng.
Bàng Thống đi đến bên ngoài phủ thái thú, phân phó với binh sĩ ở cửa:
“Ngươi đi thông báo một tiếng, nói là ta Bàng Thống cầu kiến.” “Xin mời Bàng tiên sinh ở đây chờ một lát, để chúng ta đi vào thông báo một tiếng.” Hộ vệ kia đi vào bên trong, sau đó truyền báo từng cấp.
“Con gà con, cầu kiến.”
Bàng Thống ở ngoài phủ đệ, thở dài một tiếng.
Nghĩ thầm Tào Tháo quả nhiên là kẻ nhút nhát.
Đến cả việc thông báo thế này cũng phải dùng ngôn ngữ bí ẩn như vậy.
“Nhưng mà, con gà con, là có ý gì?” Bàng Thống vắt hết óc cũng không thể nào lý giải được.
Tào Tháo đang ngồi trong đại sảnh phủ thái thú.
Xem xét tư liệu thu thuế của Cửu Quận Kinh Châu, đột nhiên có thân binh đi tới, cung kính nói:
“Khởi bẩm thừa tướng, con gà con đến cầu kiến.” “Con gà?” Tào Tháo đầu tiên là sững sờ, sau khi kịp phản ứng lại, không khỏi cười lên ha hả.
Tào Tháo là nhân vật bậc nào, lúc này liền đoán ra đây là biệt hiệu của ai.
Cái tên Bàng Thống này thật đúng là thú vị.
Ngươi đã tìm tới tận cửa, còn bày trò chơi nhỏ này với chính mình.
Hắn cho rằng mình lại không biết, con gà con chính là chỉ hắn Bàng Thống sao?
Chỉ là, cái tên hiệu này dù sao cũng hơi thô tục.
Tào Tháo vung tay lên.
“Đem Bàng Thống dẫn vào đi.”
Thủ vệ hộ vệ nghênh đón Bàng Thống vào đại sảnh.
Bàng Thống vẫn còn đang suy đoán, chữ "con gà con" này là có ý gì.
Mà Tào Tháo cũng đang thắc mắc, Bàng Thống muốn biểu đạt điều gì?
“Bàng Thống bái kiến thừa tướng......” Bàng Thống hai tay ôm quyền, khách sáo nói.
“Thừa tướng chính là rồng phượng trong loài người, Bàng Thống mặc dù cùng thừa tướng ở chung thời gian có phần ngắn.” “Nhưng lại được ích lợi không nhỏ......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận