Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 294: một hòn đá ném hai chim kế sách! Cái này đưa thân đội ngũ nhất định phải chặn giết!

Chương 294: Kế sách một hòn đá ném hai chim! Đội ngũ đưa thân này nhất định phải chặn giết!
Xế chiều hôm đó, Lý Thế Dân liền tiếp kiến vị tướng quân phụ trách đón dâu.
Sau ba ngày, Đại Đường phái ra một đoàn sứ giả 5000 người, trùng trùng điệp điệp ra khỏi thành.
Long Kỳ phấp phới đón gió, tể tướng chính là sứ giả đưa thân lần này.
Cùng đưa thân với hắn, còn có đại tướng Tần Quỳnh.
Vô số trân bảo được chất lên xe ngựa, tất cả đều là lễ vật đưa đến Đại Tần.
Lý Lệ Chất mặc một thân áo cưới đỏ thẫm lộng lẫy, đang ngồi trên một cỗ xe ngựa.
“Xuất phát!” Hơn mười vị thái giám, cung nữ đứng bên cạnh Lý Lệ Chất, hô to một tiếng.
Tiếp theo, bánh xe chuyển động ầm ầm.
Tung lên bụi mù trời, đoàn xe đi về phía Hàm Cốc quan.
Hoàng cung Đại Tùy.
Sau khi Dương Quảng xem được tình báo về việc Lý Lệ Chất tiến về Tần Quốc để thành hôn với Doanh Hiệp.
Mắt hắn sáng lên, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi.
Dương Quảng càng nghĩ càng hãi hùng khiếp vía, hắn đứng bật dậy khỏi ghế, đi tới đi lui.
Đại Tùy nằm giữa Đại Đường và Tần Quốc.
Một khi Đại Đường và Tần Quốc liên minh, rất có thể sẽ cùng nhau tiến công Đại Tùy.
Đến lúc đó, Đại Tùy hai mặt thụ địch, chỉ e là sẽ diệt vong.
Dương Quảng trong lòng vô cùng hốt hoảng, vội vàng ra lệnh cho nội thị gọi Dương Lâm vào cung.
“Tham kiến bệ hạ!” Dương Quảng ngẩng đầu nhìn gương mặt mệt mỏi của Dương Lâm, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chậm rãi cầm lấy tin tình báo, đưa cho Dương Lâm, trầm giọng nói.
“Hoàng thúc, Tần Quốc và Đường Quốc chuẩn bị thông gia!” “Đại Tùy Triều của ta đang tràn ngập nguy hiểm!” “Đại Tùy bị tiền hậu giáp kích, nếu không thể ngăn chặn cuộc hôn nhân này, e là thật sự sẽ mất nước.”
“Bệ hạ xin hãy bình tĩnh, chớ nóng vội!” Dương Lâm lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói.
“Hiện tại Đại Tùy đã đến thời khắc sinh tử tồn vong.” “Nhưng chúng ta cũng không phải là thực sự không còn con đường nào.” Dương Quảng sốt ruột hỏi.
“Vương Thúc có cao kiến gì?” Dương Lâm vẻ mặt nghiêm nghị, nói.
“Thứ nhất, chúng ta có thể tìm kiếm quốc gia khác làm đồng minh.” “Ví dụ như Đại Tống.” “Đại Tống đã mất Yến Vân Đạo và Hà Đông Đạo, nếu bọn hắn không có ý định tự cứu mình, kết cục của bọn hắn sẽ rất thảm.” “Vì vậy, nếu chúng ta đề nghị kết minh, Triệu Cấu chắc chắn sẽ không từ chối.” “Thứ hai, chúng ta có thể liên hệ kết minh với Đột Quyết và Hung Nô.” “Nhưng tính khả thi của phương pháp này không cao lắm.” “Thứ ba, dựa vào chính bản thân Đại Tùy.” “Chúng ta cử quân Tùy đi chặn giết đội quân đưa thân giữa đường.” “Nếu công chúa Đại Đường xảy ra chuyện trong lãnh thổ Tần Quốc, Đại Đường tuyệt đối sẽ không ngồi yên không làm gì.” “Đây chính là kế sách một hòn đá ném hai chim.” Dương Lâm nói xong, liền lặng lẽ chờ Dương Quảng đưa ra quyết định.
Nghe vậy, sắc mặt Dương Quảng rõ ràng dịu đi rất nhiều.
“Hoàng thúc nói không sai, dựa dẫm vào người khác chỉ là tạm thời.” “Chỉ có bản thân chúng ta lớn mạnh mới có thể vĩnh viễn không còn lo ngoại địch!” “Vì vậy, chúng ta chọn phương án thứ ba.” Đôi lông mày rậm của Dương Lâm dần nhíu lại, hắn chắp tay nói.
“Bệ hạ, nếu đã có quyết định, vậy thì......” “Chúng ta nên sớm tuyển chọn ngay một đội quân tương đối tinh nhuệ.” “Bố trí mai phục trên đường đoàn sứ giả Đại Đường đi đến Tần Quốc.” “Bây giờ Doanh Hiệp đang chiến đấu với Đại Tống ở Yến Vân Đạo và Hà Đông Đạo, chúng ta vừa đúng lúc có thể nhân cơ hội này đoạt lại Lương Châu của Đại Tùy.” Nghe hắn nói vậy, Dương Quảng lập tức hiểu ra.
“Hoàng thúc nói rất đúng, vậy Đại Tùy chúng ta nên làm thế nào đây?” Dương Lâm lại chắp tay.
“Lần này chúng ta cần phái mười vạn đại quân mới có thể chắc chắn.” “Chúng ta có thể lợi dụng ưu thế về quân số để hoàn toàn kiềm chế Doanh Hiệp.” “Như vậy, Lương Châu chính là vật trong túi của chúng ta!” Dương Quảng trong lòng vui mừng, nhưng nghĩ lại thì mặt mày lại ủ rũ.
“Hoàng thúc, nếu Vũ Văn Thác nhân lúc chúng ta thu phục Lương Châu mà tập kích Đại Tùy thì phải làm sao?”
“Bệ hạ yên tâm, nếu Vũ Văn Thác thật sự động thủ với Đại Tùy Triều của ta.” “Ta sẽ đích thân ra tay, bắt hắn lại, giao cho ngài xử trí.” Nghe Dương Lâm nói vậy, nỗi lo trong lòng Dương Quảng cuối cùng cũng được gạt bỏ.
Cùng lúc đó, Vô Danh đi tới ngoài hoàng cung, bày tỏ ý muốn gặp Vũ Văn Thác.
“Vô Danh tới?” Vũ Văn Thác nhìn thị vệ đang quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên đứng dậy.
Phất tay áo một cái, hắn quay người đi ra khỏi phòng.
Ở một bên khác, Dương Quảng cũng biết tin Vô Danh đã đến.
“Hoàng thúc, Vô Danh lần này đến đây, đối với Đại Tùy của ta là tốt hay xấu?” Dương Lâm quả quyết nói, ôm quyền với Dương Quảng.
“Bệ hạ, việc này có lợi chứ không có hại!” “Mộ Ứng Hùng chính là huynh đệ của Vô Danh, Vô Danh lần này đến đây, phần lớn là để tìm người giúp đỡ báo thù cho hắn.” Dương Quảng vội vàng nói.
“Vậy ngươi mau đi chiêu mộ Vô Danh, đừng để Vũ Văn Thác giành trước.” Dương Lâm đáp: “Hoàn toàn chính xác, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Vũ Văn Thác đi trước một bước.” “Ta sẽ đến gặp Vô Danh ngay, mời hắn về.”
“Trẫm nguyện chiêu hiền đãi sĩ, bất kể phải trả giá lớn thế nào, cũng phải mời được hắn về.” Dương Quảng vội vàng nói với Dương Lâm.
Dương Lâm khẽ gật đầu, lập tức đi ra đại điện.
Rất nhanh, Dương Lâm dẫn theo một đám người đi tới cổng cung.
Vũ Văn Thác cũng vừa lúc tới nơi, thấy vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Dương Lâm lập tức cung kính hành lễ.
“Xin hỏi các hạ có phải là Vô Danh tiên sinh?” “Bệ hạ Đại Tùy vô cùng kính nể tiên sinh, nghe tin ngài đã tới, rất nóng lòng muốn được tiếp đón ngài.” “Không biết ngài có bằng lòng vào cung một chuyến không?” Nghe lời của Dương Lâm, Vô Danh khẽ gật đầu.
“Ta vốn cũng định bái kiến bệ hạ Đại Tùy, nếu bệ hạ đã mời, vậy ta không từ chối.” Nói xong, hắn liền đi về phía hoàng cung.
Dương Lâm lộ vẻ đắc ý trên mặt, liếc nhìn Vũ Văn Thác.
Đang định rời đi thì không ngờ sau lưng lại vang lên tiếng hừ lạnh của Vũ Văn Thác.
“Dương Lâm, ngươi muốn đối địch với ta sao?” Dương Lâm dừng bước, hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn gương mặt tràn đầy tức giận của Vũ Văn Thác.
“Vô Danh gặp mặt bệ hạ, có gì không đúng sao?” Nói xong, hắn liền dẫn theo đám thị vệ đi vào hoàng cung.
Vô Danh đi vào đại điện, Dương Quảng vội vàng đứng dậy từ chỗ ngồi, hướng về phía Vô Danh khom mình hành lễ.
“Đã nghe danh của các hạ từ lâu, với bậc kinh tài tuyệt diễm như các hạ, trẫm luôn luôn ngưỡng mộ.” “Bây giờ được thấy phong thái của các hạ, quả thực là vinh hạnh của ta.” Dương Lâm dẫn đầu hành lễ, các quần thần cũng đều lần lượt hành lễ.
Vô Danh khoát tay áo, nói giọng bình thản.
“Quá khen.” Dương Lâm đứng bên cạnh Vô Danh, ôn tồn nói.
“Tiên sinh lần này xuất sơn là vì chuyện gì?” Vô Danh đi thẳng vào vấn đề.
“Một vị hảo hữu của ta đã bị Doanh Hiệp giết chết, ta xuất sơn chỉ để báo thù.” Dương Lâm nhìn về phía Vô Danh, chắp tay nói.
“Tiên sinh, chỉ dựa vào sức một mình ngươi thì rất khó đối phó Doanh Hiệp.” “Chúng ta vừa hay đang chuẩn bị tiến đánh Lương Châu, tiên sinh sao không gia nhập cùng chúng ta?” Vô Danh trầm ngâm một lát rồi chậm rãi gật đầu.
“Được thôi, vậy ta sẽ cùng đi với các ngươi.” Nghe được lời hứa của Vô Danh, Dương Quảng trong lòng vô cùng vui sướng, vội vàng nói.
“Lần này Đại Tùy của ta nhất định sẽ thành công, ta sẽ phái Bùi Cầm Hổ làm thống soái, dẫn đầu mười vạn đại quân Đại Tùy của ta, tấn công thẳng vào Lương Châu.” Bùi Cầm Hổ xuất thân từ gia đình tướng quân, đã lập không ít công lao.
Trận chiến này, do hắn làm thống soái, chắc chắn vạn vô nhất thất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận