Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 566: Chu Du tiểu nhi, ngươi Hứa Chư gia gia ở đây

Chương 566: Chu Du tiểu nhi, Hứa Chử gia gia ngươi ở đây!
Trên dòng sông nước chảy mãnh liệt, không biết từ lúc nào, đã xuất hiện thêm vô số thuyền bè.
Đại kỳ của thủy quân Kinh Châu, đón gió phấp phới, tung bay trên không trung.
Một tên đại hán vạm vỡ, đứng ở đầu thuyền, lớn tiếng quát:
“Chu Du tiểu nhi.” “Hứa Chử gia gia của ngươi ở đây, còn không quỳ xuống đất nghênh đón?” Một tiếng gào thét đinh tai nhức óc, vang vọng khắp mặt sông.
Đúng lúc này, Chu Du lại chú ý tới một vị tướng lĩnh bên cạnh Hứa Chử, là Thái Mạo.
Thái Mạo, chính là vị thống lĩnh của mười vạn thủy sư Kinh Châu.
“Xong rồi.” Chu Du giật mình, chợt hét lớn một tiếng.
Trong giây lát.
Hai bên bờ đại giang, chợt vang lên tiếng cờ phất, liên tiếp, nhiều không kể xiết.
Từng tiếng hò hét, từng hồi kèn hiệu vang lên.
Mặt đất rung chuyển, thủy quân Giang Đông do Chu Du dẫn đầu lập tức bị bao vây trùng điệp, bốn phương tám hướng đều là địch nhân.
Cách đây không lâu, Chu Du đã suất lĩnh một đạo quân một vạn người, tiến đánh Giang Hạ.
Bây giờ, Hứa Chử dẫn mười vạn thủy quân Kinh Châu, chặn đường Chu Du.
“Nhanh, không cần dây dưa nhiều lời, cứ nhắm thẳng phía trước mà xông lên.” Chu Du không còn khí thế như vừa rồi, mà khàn giọng gầm thét lên.
Phía sau chính là Kinh Châu, một khi tiến vào, chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì.
Nếu lựa chọn tiếp tục chiến đấu.
Đối phương đã sớm chuẩn bị phòng bị, thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn.
Bọn hắn chỉ có nước mặc cho người ta chém giết mà thôi.
Muốn sống sót, biện pháp duy nhất chính là liều mạng xông về hướng Giang Đông.
Thủy sư Kinh Châu, từ bốn phía vây đến, khí thế kinh người.
Từng tiếng hò hét vang lên liên hồi, bao vây chặt lấy bọn hắn.
Từng loạt mũi tên, từ bốn phía bắn tới, tốc độ cực nhanh.
Cho dù thủy quân Giang Đông muốn ngăn cản, cũng căn bản không thể nào cản nổi.
Hứa Chử cất tiếng cười lớn, nói:
“Các vị, mãnh tướng Giang Đông phần lớn đều ở đây.” “Ai có thể giết được tướng lĩnh Giang Đông, ta Hứa Chử nhất định sẽ bẩm báo lên chúa công, tranh công cho các ngươi.” “Cơ hội để vợ con hưởng đặc quyền, thăng quan tiến tước đang ở ngay trước mắt, xông lên a!” Thái Mạo, vốn quen thuộc thủy chiến, vung lệnh kỳ.
Từ tám hướng, siết chặt vòng vây quanh đại quân Giang Đông.
Hắn vô cùng hưng phấn.
Tào thừa tướng không phải xem thường hắn Thái Mạo, chỉ trọng dụng Văn Sính hay sao?
Đêm nay, Chu Du tập kích Giang Hạ, khiến cho Văn Sính tổn thất nặng nề.
Tổn thất gần một nửa vật tư của Kinh Châu.
Cuối cùng, chính là hắn Thái Mạo đã chặn đường đánh bại Chu Du.
Đoạt lại được vật tư.
Thủy quân Giang Đông khí thế hung hãn, lao về phía trước.
Cuối cùng, từng chiếc thuyền đã va chạm vào nhau.
Làm tung lên những cơn sóng lớn ngất trời, đại chiến bùng nổ.
Trình Phổ, Chu Thái và mấy người khác, dẫn đầu xung phong.
Cùng thủy quân Kinh Châu, triển khai cuộc chiến quyết tử.
Tiếng kêu rên, gào thảm vang lên liên tiếp, không dứt bên tai.
“Tiếp tục lao nhanh về phía trước, cố gắng hết sức không chủ động công kích, lấy phòng ngự làm chính.” Chu Du ra lệnh một tiếng, đại quân Giang Đông tiếp tục tiến lên.
Cùng lúc đó, phía sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Chu Du nhìn lại, thì ra là Trình Phổ, ngực trúng một mũi tên, ngã vật xuống đất.
“Sao lại có thể như vậy?” Trong lòng Chu Du là một mảnh bi thương.
Máu tươi, nhuộm thành màu đỏ.
Dù cho cuối cùng có thể xông ra vòng vây, mười ngàn binh sĩ Giang Đông này, ước chừng cũng phải chết mất tám phần trở lên.
“Rốt cuộc là ai đã nhìn thấu mưu kế của ta?” “Vì sao lại thành ra thế này, vì sao lại thành ra thế này?” “Rốt cuộc là ai lợi hại như vậy?” “Ta không cam tâm......” Trong thành Giang Hạ, bốc lên ngọn lửa hừng hực.
Tại Phàn Thành, trong một sân viện nào đó.
Doanh Hiệp đang ngủ say, bỗng nhiên mở mắt.
Chỉ thấy phương xa hướng Giang Hạ, đã bị một biển lửa nhuộm thành màu đỏ.
Giang Hạ đã lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Doanh Hiệp nằm trên giường, hai tay đặt sau gáy.
Trong lòng thầm nghĩ, Tào Tháo sau khi tỉnh lại, trên mặt sẽ có biểu tình gì đây?
Doanh Hiệp còn chưa kịp ngủ tiếp.
Thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập.
“Tiên sinh, xảy ra hoả hoạn rồi, chúng ta mau đi dập lửa thôi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu lo lắng của Mi Trinh.
Doanh Hiệp xoay người ngồi dậy.
Đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Mi Trinh đang đứng ngơ ngác ở bên ngoài.
Ban đầu, nàng vốn không muốn kinh động Doanh Hiệp.
Thế nhưng, hoả thế trong thành thật sự là quá lớn.
Doanh Hiệp rất phiền muộn, theo như thiết lập ban đầu.
Mi Trinh đáng lẽ đã vì không muốn bị làm nhục mà nhảy giếng tự sát.
Ai ngờ, lại bị tên ngốc Hứa Chử kia cứu sống.
Hơn nữa, Hứa Chử còn đưa nàng đến bên cạnh hắn.
Doanh Hiệp là một người rất có phong độ.
Cho dù ở cùng mỹ nhân, cũng chưa từng có ý nghĩ khác.
Ngược lại là Mi Trinh, thường xuyên vào đêm khuya làm phiền hắn vì một vài chuyện.
“Giang Hạ bị cháy, từ Phàn Thành đến Giang Hạ, lộ trình chừng 100 dặm...” “Cách xa như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa đó.” “Qua đó có thể thấy, hoả thế ở Giang Hạ lớn đến mức nào.” Mi Trinh nói đến đây, chuyển ánh mắt, nhìn về phía nơi lửa cháy bốc lên.
“Khoan đã, Phàn Thành và Giang Hạ cách nhau đến hai trăm dặm.” “Làm sao có thể nhìn thấy ánh lửa được chứ?” Doanh Hiệp bỗng nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, hai mắt đột nhiên mở lớn.
“Không phải Giang Hạ bị cháy, mà là một nơi khác, lại chỉ cách nơi này trong vòng 30 dặm.” Nếu như hắn đoán không sai, nơi lửa cháy hẳn là hồ Phiên Dương.
Cũng chính là nơi Tào Tháo muốn dùng để thao luyện thủy quân Kinh Châu.
Doanh Hiệp đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Chẳng lẽ là doanh trại thủy sư Kinh Châu đã bị người đánh lén?
Trong chốc lát, Doanh Hiệp bừng tỉnh đại ngộ.
“Tào Tháo, chuyện này càng lúc càng tệ rồi.” Doanh Hiệp mỉm cười với Mi Trinh đang có vẻ mặt khẩn trương.
“Ngươi định theo giúp ta đi cứu lửa,” “Rồi thừa dịp mọi người đang luống cuống tay chân mà rời khỏi Phàn Thành, đúng không?” Mi Trinh sửng sốt.
Doanh Hiệp vậy mà chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của nàng.
Nàng đứng tại chỗ, có chút luống cuống chân tay.
“Nếu ngươi muốn đi dập lửa, vậy thì đi đi.” “Nhưng đừng có lôi ta xuống nước, ta cũng không muốn bị cuốn vào cuộc hỗn chiến.” “Về phần ngươi…” Trong giọng nói của Doanh Hiệp mang theo một tia cảm xúc phức tạp.
Câu nói tiếp theo, Doanh Hiệp không nói nữa.
Dù sao, một nữ nhân yểu điệu thục nữ như Mi Trinh, vào lúc đêm hôm khuya khoắt, nếu như bị đám binh sĩ trông thấy, không biết chừng sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Không phải ai cũng có thể được như Doanh Hiệp.
Đối mặt với một nữ tử xinh đẹp như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh.
Rầm!
Nói xong, Doanh Hiệp liền đóng sầm cửa phòng lại.
Đợi đến khi Doanh Hiệp nằm xuống ngủ lại lần nữa, Mi Trinh mới hồi phục tinh thần.
Nàng suy ngẫm về ý tứ trong lời nói của Doanh Hiệp.
Lỡ như ở bên ngoài gặp phải kẻ xấu...
Có lẽ...
Sau khi nghĩ thông suốt những mối lợi hại trong đó, Mi Trinh đành buồn bực quay về phòng.
Không còn tâm tư muốn chạy trốn nữa...
Đông Ngô.
Một người đàn ông tướng mạo bình thường, thậm chí có phần xấu xí, đi đến phủ viện của Lỗ Túc.
Lỗ Túc rất nhiệt tình, chuẩn bị yến tiệc, mời đối phương dùng bữa.
“Đối với thất bại của Chư Cát Lượng tại Tân Dã, ngươi có cách nhìn gì không?” “Thất bại của Chư Cát Lượng là điều tất nhiên.” “Bất kể là ai trấn giữ Tân Dã, cũng đều sẽ thua.” “Ồ, tại sao lại nói vậy?” Lỗ Túc vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Dưới sức mạnh tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là phù vân.” “Lỗ Túc à, Lưu Bị chỉ có năm vạn bộ binh, còn Tào Tháo lại có mười vạn thiết kỵ.” “Năm vạn thiết kỵ dùng để đối phó năm vạn bộ binh.” “Ngươi cho rằng, trên vùng đồng bằng rộng lớn, bộ binh sẽ là đối thủ của thiết kỵ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận