Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 73 thiên hạ quý tộc công địch? Mặc dù ngàn vạn người ta tới vậy!

**Chương 73: Kẻ thù chung của quý tộc thiên hạ? Mặc dù ngàn vạn người, ta vẫn tới!**
Đám người Bách gia tất nhiên là biết Doanh Hiệp nói tới thiên Hạ Đại Đồng, nhưng bọn hắn cũng không để ở trong lòng, coi là Doanh Hiệp chỉ nói suông mà thôi.
Ai ngờ, hắn vậy mà nói thật.
Phóng tầm mắt khắp đại địa Cửu Châu, nơi nào mà Vô Sản nghiệp bách tính không phải sống trong hèn mọn.
Hiện tại, Doanh Hiệp lại muốn đem thổ địa phân chia cho bọn hắn.
Có thể thiện đãi bách tính như vậy, ngoài công tử Doanh Hiệp ra, không còn người nào khác.
Cho dù là Lý Thế Dân của Đại Đường, người được cho là yêu dân như con, cũng vô pháp làm được như vậy, khiến cho thổ địa Đại Đường về cơ bản đều bị nắm giữ trong tay những kẻ quyền thế như Huân Quý, môn phiệt, để những Vô Sản nghiệp bách tính kia cả ngày phải kéo dài hơi tàn.
Nông gia Điền Quang tiếp tục nói:
“Công tử Doanh Hiệp, ngươi làm như vậy chẳng khác nào là trở thành kẻ địch của toàn bộ quý tộc Đại Tần, còn có thể đánh mất tiền đồ của chính mình.”
Doanh Hiệp lại lạnh nhạt nói:
“Mặc dù ngàn vạn người ta tới vậy.”
Doanh Hiệp đương nhiên biết hậu quả khi làm như vậy, cũng biết quý tộc Đại Tần sẽ không ngừng cản trở hắn leo lên đế vị.
Nhưng mà, hắn có lòng tin vào Doanh Chính, tin tưởng Thủy Hoàng Đế không phải là người dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy.
Trước khi đến Đông Quận, Doanh Hiệp đã có dự tính.
Hắn muốn biến Đông Quận thành lãnh địa của hắn, sau khi sắp xếp ổn thỏa Đông Quận, hắn sẽ bắt đầu mở rộng bản đồ của mình, tiến công các vương triều khác.
Doanh Hiệp đối với việc này mười phần có lòng tin.
Chỉ cần pháp lệnh của hắn truyền đến chư quốc, đến lúc đó, bất luận hắn muốn tiến đánh vương triều nào, Vô Sản nghiệp bách tính của nơi đó đều sẽ tự động trở thành binh lính của Doanh Hiệp, tự nguyện vì Doanh Hiệp mà đánh trận, đây mới thật sự là dân tâm sở hướng.
Đến lúc đó, kẻ địch của những quý tộc, môn phiệt, các thế gia này, không phải là Doanh Hiệp, mà chính là Vô Sản nghiệp bách tính.
Huống chi, trong tay Doanh Hiệp còn nắm giữ hai lưỡi dao sắc bén là Đại Tần Thiết Kỵ và Tuyết Lớn Long Kỵ.
Tuân Tử ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Doanh Hiệp, lúc này hắn vô cùng tán đồng quyết định trước đó của mình, đó là trợ giúp Doanh Hiệp tổ chức bách gia đại hội.
Bởi vì, hắn tựa như đã nhìn thấy hy vọng ở trên người Doanh Hiệp.
Trương Lương cũng kích động không thôi, nếu không phải hắn có cừu oán với Đại Tần, hắn cũng muốn đầu quân dưới trướng Doanh Hiệp, để nhìn xem thiên Hạ Đại Đồng là cảnh thịnh thế đến mức nào.
Nông gia Điền Quang trực tiếp đứng dậy, hướng Doanh Hiệp cung kính cúi đầu, nói:
“Công tử Doanh Hiệp lại vì bách tính mà suy nghĩ như vậy, thật khiến tại hạ bội phục không thôi.” Nhìn thấy hành động này của Điền Quang, những thủ lĩnh Nông gia khác đứng phía sau hắn cũng đứng dậy, cung kính cúi đầu về phía Doanh Hiệp.
Đám người Mặc Gia cũng đứng dậy hướng Doanh Hiệp cúi đầu, trong lòng đối với Doanh Hiệp sùng kính không thôi.
Doanh Hiệp thân là công tử Đại Tần, xuất thân quý tộc, tương lai còn có thể leo lên hoàng vị.
Ai ngờ, hắn vậy mà lại vì bách tính làm ra những hành động này, đem thổ địa của quý tộc Lục quốc phân phát cho Vô Sản nghiệp bách tính.
Rủi ro cực lớn, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, mà lợi ích đối với bản thân hắn lại rất ít.
Thậm chí, Doanh Hiệp còn có thể vì chuyện này mà đánh mất tiền đồ của mình.
Sự vô tư như vậy khiến Điền Quang, Đạo Chích và những người khác kính nể không thôi.
Mà Yến Đan của Mặc Gia lại nhìn Doanh Hiệp với ánh mắt phức tạp, hắn cũng không muốn Doanh Hiệp đem thổ địa của quý tộc Lục quốc phân chia cho Vô Sản nghiệp bách tính.
Nếu không, môn đồ Mặc Gia đều quay về cuộc sống bình thường, hắn, vị Mặc Gia cự tử này, chẳng phải sẽ trở thành hữu danh vô thực, một kẻ cô độc hay sao.
Ai sẽ còn vì hắn mà bán mạng, giúp hắn phục quốc nữa?
Nghĩ đến đây, trong mắt Yến Đan loé lên một tia sát ý.
Hắn nghĩ rằng, nếu Doanh Hiệp có thể chết tại bách gia đại hội, đạo pháp lệnh này sẽ không được thi hành.
Mâu thuẫn giữa Bách gia và Đại Tần sẽ càng thêm gay gắt.
Đương nhiên, trừ Yến Đan phản đối Doanh Hiệp thi hành đạo pháp lệnh này, bên trong Bách gia, những đệ tử xuất thân quý tộc cũng không hy vọng Doanh Hiệp ban bố đạo pháp lệnh này.
Thậm chí vì điều này mà còn tràn đầy oán hận và sợ hãi đối với Doanh Hiệp.
Nhất là các đệ tử Nho môn, đa số bọn họ xuất thân quý tộc, chính vì gia thế hiển hách nên mới có thể đọc sách tại Nho môn, thậm chí làm quan.
Đến lúc đó, nếu Vô Sản nghiệp bách tính có được thổ địa, từ từ tích lũy gia sản, thậm chí con cái trong nhà cũng được đọc sách.
Điều này khiến những người xuất thân quý tộc như bọn hắn còn làm thế nào để nghiền ép đám bách tính vô tri này nữa.
Thậm chí nghĩ đến con cái của bọn họ cũng có khả năng làm quan, thậm chí có khả năng sẽ trở thành cấp trên của bọn hắn, loại cuộc sống đó càng làm cho bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tiền đồ của bọn hắn cũng sẽ bởi vậy mà trở nên chật vật.
Bởi vậy, có người trong số đệ tử Nho môn đã chất vấn Doanh Hiệp:
“Không biết công tử có từng thương tiếc quý tộc Lục quốc tại Đông Quận chăng? Bọn hắn thì có tội tình gì?”
Doanh Hiệp nghe vậy, cười lạnh nói với hắn:
“Thế những Vô Sản nghiệp bách tính kia thì sao? Bọn họ vô tội chỗ nào? Lại phải chịu sự nghiền ép của các ngươi à?” “Quý tộc Lục quốc tại Đông Quận dám giấu giếm số lượng thổ địa, bọn hắn đang làm gì vậy? Chẳng lẽ không đáng bị tru sát hay sao?”
Tên đệ tử Nho môn này còn muốn tiếp tục tranh luận với Doanh Hiệp, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, đã bị một đệ tử Nông gia dùng gạch đập vào đầu, tức giận nói:
“Công tử nói rất đúng! Chúng ta, những Vô Sản nghiệp bách tính, thì có tội tình gì, vì sao phải chịu sự nghiền ép của các ngươi?” “Cho dù ngày ngày vất vả lao động, vẫn phải chịu cảnh bụng ăn không no, áo rách quần manh, thế mà các ngươi lại cả ngày xa hoa lãng phí thành tính, chỉ biết ham hưởng lạc, mỹ tỳ hào nô vô số.”
Lời của tên đệ tử Nông gia ăn mặc rách rưới này vừa dứt, lập tức khơi dậy sự đồng cảm của vô số hàn môn tử đệ, họ tức thì đứng dậy, hướng về phía các đệ tử Nho môn mà phẫn nộ lên tiếng.
“Cha mẹ ta bởi vì Vô Sản không nghề nghiệp, cả ngày phải lao động vất vả cho đám quý tộc các ngươi, chỉ vì một năm lương thực không được bội thu, đã bị các ngươi đánh chết tươi!” “Còn cha mẹ ta nữa, bị đám hào nô mà các ngươi nuôi dưỡng đánh bị thương, bởi vì không có tiền trị liệu, cuối cùng bệnh tình trở nặng rồi qua đời! Còn có tỷ tỷ của ta nữa... các ngươi thật uổng làm người!”
Các đệ tử Nông gia nhớ lại những chuyện bi thảm trong quá khứ, người nhà chết thảm, ai nấy đều tức giận bừng bừng, hận không thể lập tức rút kiếm chém giết đám quý tộc này.
Không ít đệ tử Mặc Gia, sau khi nghe lời tố khổ của các đệ tử Nông gia, cũng nhớ lại những trải nghiệm thê thảm đau đớn trong quá khứ, lập tức cũng gia nhập vào hàng ngũ thảo phạt các đệ tử Nho môn.
Toàn bộ bách gia đại hội lập tức chia thành hai phe, đứng dậy chửi rủa lẫn nhau.
Doanh Hiệp thấy thế, nhịn không được bật cười, đây chính là hiệu quả hắn mong muốn. Hắn muốn để các đệ tử Vô Sản nghiệp của Nông gia và Mặc Gia biết, ai mới là kẻ địch chân chính của bọn hắn.
“Điền Quang đại ca, chúng ta không đi ngăn cản sao? Cứ tiếp tục như vậy nữa, e rằng các đệ tử Nông gia chúng ta sẽ gia nhập dưới trướng Doanh Hiệp mất.” Một vài thủ lĩnh Nông gia, vốn ham mê quyền thế trong Nông gia, khi nhìn thấy các đệ tử Nông gia xúc động phẫn nộ như vậy, bắt đầu luống cuống.
Nếu Doanh Hiệp quả thực đem thổ địa phân chia cho các đệ tử Vô Sản nghiệp của Nông gia, đến lúc đó Nông gia sẽ thật sự không còn tồn tại nữa.
Hiệp Khôi Điền Quang nghe thấy lời này, không khỏi nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn những huynh đệ này.
Lúc này hắn mới phát hiện, lý niệm của bọn hắn dường như khác biệt với mình.
Mấy trăm ngàn đệ tử Vô Sản nghiệp của Nông gia, nếu thật sự có thể nhờ việc này mà có được cuộc sống an ổn có sản nghiệp, cho dù trên đời này không còn Nông gia nữa thì đã sao?
Chẳng lẽ trong lòng bọn họ chỉ có bản thân mình, chưa bao giờ suy nghĩ cho mấy trăm ngàn đệ tử Nông gia hay sao?
Nghĩ đến đây, Điền Quang tức giận hỏi ngược lại:
“Các ngươi, ai có thể ngăn cản được?” “Nếu Doanh Hiệp thật sự có thể đem thổ địa của quý tộc Lục quốc phân chia cho Vô Sản nghiệp bách tính, thì dù là Nông gia hay Mặc Gia, không một ai có thể ngăn cản được.” “Ai mà không muốn có được cuộc sống an ổn, có sản nghiệp chứ?”
“Nếu không cách nào ngăn cản, vậy thì giết hắn.” Vệ Trang của Âm Dương gia lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Doanh Hiệp, gương mặt tràn đầy sát ý, khí tràng càng bao trùm toàn bộ hội trường.
Cuộc cãi vã ồn ào vốn đang diễn ra đột nhiên ngừng lại, mọi người cảm thấy toàn thân không ngừng bốc lên hàn khí, ai nấy đều kinh hãi khiếp sợ nhìn về phía Vệ Trang.
Lại là một cao thủ Thiên Nhân cảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận