Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 106: Hoàng Dung: nhìn ta đại ca ca kiếm thuật

Chương 106: Hoàng Dung: Nhìn đại ca ca của ta dùng kiếm thuật
Hiện tại đã cách nhiều năm, Phong Thanh Dương vẫn còn sống, hắn cũng không chắc mình có thể đấu lại nó bao nhiêu hiệp.
Phong Thanh Dương còn chưa chết, nói không chừng có thể dựa vào hắn để vực dậy Hoa Sơn.
Phong Thanh Dương liếc nhìn Nhạc Bất Quần, thản nhiên nói.
"Nếu không phải nể tình ngươi bao năm qua đã cần cù chăm chỉ gầy dựng Hoa Sơn, thì ngươi bây giờ đã là một người chết."
"Ngươi có đủ can đảm tự áp chế thực lực của mình để cùng Lệnh Hồ Xung phân cao thấp không?"
"Có gì mà sợ?"
Nhạc Bất Quần cũng sẽ không trước mặt bao nhiêu người của phái Hoa Sơn mà cứ thế chịu thua.
"Lệnh Hồ Xung, dùng hết sức ngươi, dùng kiếm đâm về phía ta. Nếu có chút giữ sức nào, tình thầy trò chúng ta liền kết thúc tại đây!"
Nhạc Bất Quần ném ra một thanh trường kiếm về phía Lệnh Hồ Xung.
Sau đó, hắn trực tiếp rút kiếm lao tới Lệnh Hồ Xung.
Một kiếm này, mang theo ánh sao đầy trời, như thiên nữ tán hoa, bắn ra bốn phương tám hướng.
Nhạc Bất Quần mặc dù đã khống chế thực lực của mình ở cảnh giới Phá Giáp giống như Lệnh Hồ Xung.
Nhưng kiếm thuật của hắn lại không hề giữ lại chút nào, trực tiếp tung ra đòn sát thủ.
Thế nhưng, Lệnh Hồ Xung lại chỉ xuất một chiêu.
Nhưng chính một chiêu như thế lại đánh tan công kích của Nhạc Bất Quần.
Một tiếng vang lớn, bảo kiếm của Nhạc Bất Quần rời khỏi tay.
Thấy cảnh này, tất cả người của phái Hoa Sơn đều há hốc miệng, không nói nên lời.
Tu vi Kiếm Đạo của Lệnh Hồ Xung lại cao đến thế, chỉ một chiêu đã đánh tan tuyệt kỹ của sư phụ.
Lệnh Hồ Xung trơ mắt nhìn trường kiếm trong tay Nhạc Bất Quần bị đánh văng ra, vội vàng quỳ xuống đất, giọng gấp gáp nói.
"Sư phụ, đồ nhi ra tay không biết nặng nhẹ, xin sư phụ tha tội."
Nhạc Bất Quần vừa xấu hổ vừa tức giận.
Phong Thanh Dương mỉm cười, thản nhiên nói ra:
"Chiêu này của ngươi không phải bị Lệnh Hồ Xung phá giải, mà là bị Độc Cô Cửu Kiếm phá giải."
Nói xong câu đó, Phong Thanh Dương định rời đi.
Nhạc Bất Quần ngăn Phong Thanh Dương lại, hỏi dò:
"Phong sư bá, trên Kiếm Thần bảng này, ngài có thể xếp thứ mấy?"
"Trên đời này còn nhiều cường giả Kiếm Đạo, ta chỉ là vận khí tốt nên mới học được Độc Cô Cửu Kiếm mà thôi."
Ánh mắt Phong Thanh Dương nhìn về phương xa.
"Người sáng tạo ra Độc Cô Cửu Kiếm, trình độ Kiếm Đạo cao hơn ta quá nhiều."
"Nhạc Bất Quần, tâm tư của ngươi, ta hiểu rõ. Chẳng qua là hy vọng ta bảo vệ Hoa Sơn, nhưng ta không mạnh mẽ như ngươi tưởng tượng đâu."
Hắn hiểu rằng, trên đời có vô số cường giả Kiếm Đạo.
Huống chi, trước đây hắn còn từng giao đấu với cường giả của Đại Tần, cuối cùng thua cuộc.......
【 Kiếm Thần bảng tên thứ 32: Đoạn Thiên Nhai 】 【 Lý do lên bảng: Mật thám Thiên tự phòng của Hộ Long Sơn Trang, nắm giữ 52 loại kiếm pháp. 】 【 Ban thưởng: Kiếm phổ cảnh giới nhất phẩm cao thủ «Phệ Kiếm Pháp» 】......
Đại Tống, Đào Hoa đảo.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay ngắn ở mép đảo, thong thả gảy đàn tranh.
"Dung Nhi, cha đứng hàng thứ 28 trên Kiếm Thần bảng đó nha."
"Top 10 còn chưa vào được, có gì đáng khoe khoang?"
Một nữ tử bưng một bó hoa tươi, nhìn về phía bên kia hòn đảo, như đang mong chờ ai đó đến.
Nữ tử đó mặc một bộ váy dài trắng, đôi mắt ngập nước, đẹp kinh người.
Người đàn ông trung niên dương dương đắc ý nói.
"Dung Nhi, con phải hiểu, phụ thân con ngoài giỏi Kiếm Đạo, còn giỏi cả Ngũ Hành, kinh sách, binh pháp......"
"Phụ thân, cha đừng khoác lác nữa."
"Dung Nhi quen một đại ca ca, lợi hại hơn cha không biết bao nhiêu lần. Lần này, hắn nhất định có thể đứng hàng thứ nhất Kiếm Thần bảng."
Hoàng Dung mỉm cười, trên môi nở nụ cười nhẹ.
Hoàng Dược Sư trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành, hắn hỏi: "Dung Nhi, nói cho phụ thân, người đó là ai?"
Hoàng Dung nhếch miệng cười, "Hắn là kiếm tu lợi hại nhất thế gian, còn dạy con mấy chiêu kiếm thuật đó!"
"Đại ca ca đó nói, chỉ cần ta học xong bộ kiếm thuật này, liền có thể đánh bại cha, rời khỏi Đào Hoa đảo."
Hoàng Dược Sư vẻ mặt tức giận đứng dậy, đi về phía Hoàng Dung.
"Đến, ra chiêu, để ta xem thử kiếm thuật mà đại ca ca của con dạy lợi hại thế nào."
Hoàng Dung luống cuống cầm lấy một thanh trường kiếm, nũng nịu hét lên.
"Trảm Thiên Rút Kiếm Thuật!"
Vừa dứt lời.
Cả thế giới dường như mất hết sức sống, chỉ còn lại sự tĩnh lặng chết chóc.
Đông!
Một tiếng vang như kim loại vang lên, như sấm nổ, vang vọng chín tầng trời.
Tất cả hải âu đều kinh hãi kêu lên, bay vụt qua bầu trời Đào Hoa đảo, dường như nơi đó ẩn chứa thứ gì đó đáng sợ.
Trên khắp Đào Hoa đảo, lặng ngắt như tờ.
Cảm giác tự nhiên vốn có biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là một luồng khí tức tiêu điều tràn ngập trong không gian này.
Trong lòng Hoàng Dược Sư cũng thầm bất an.
Uy lực chiêu này của Hoàng Dung thực sự vượt xa dự liệu của hắn, quả thực là kinh người.
Hắn là một trong ngũ đại cường giả đỉnh cao của Đại Tống, cảnh giới Thiên Tượng.
Khoảnh khắc Hoàng Dung xuất kiếm, hắn đã giật nảy mình.
Hắn dùng thần hồn cảm ứng, thấy khí tức của Hoàng Dung biến mất trong nháy mắt.
Thay vào đó là một luồng khí thế hùng vĩ, uy nghiêm như thần tiên.
Hoàng Dung lúc này giống như một vị Thiên Thần cao cao tại thượng.
"Phụ thân, đây là chuyện gì, cơ thể con hình như không nghe lời nữa."
Hoàng Dung lo lắng đến mức suýt khóc.
Chiêu này quá mạnh mẽ, căn bản không phải thứ nàng có thể khống chế.
Nhưng nếu thi triển ra, sẽ làm Hoàng Dược Sư bị thương.
"Dung Nhi, hãy vung kiếm này về phía ta, nếu không, con chắc chắn phải chết."
Hoàng Dược Sư biết rõ, kiếm này chỉ có thể chém lên người hắn.
Nếu Hoàng Dung cưỡng ép dừng lại, e rằng sẽ bị kiếm khí của Trảm Thiên Rút Kiếm Thuật làm bị thương.
Hắn không hy vọng nữ nhi của mình xảy ra chuyện gì bất trắc.
"Nhưng mà phụ thân, nhỡ Dung Nhi giết chết cha thì sao?"
"Con không cần lo lắng, cha là cường giả cảnh giới Thiên Tượng, cường giả đỉnh cao đương thời, chỉ một luồng kiếm khí, không làm gì được cha đâu."
Hoàng Dược Sư ánh mắt kiên nghị, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói lọi, nâng khí tức của mình lên đến cực hạn.
"Phụ thân, cha cẩn thận!"
Hoàng Dung thấy cha đã chuẩn bị sẵn sàng, liền vung ra đạo kiếm khí đó.
Kiếm ý giáng lâm, ánh sáng chói mắt bùng nổ, dường như muốn bổ nát bầu trời, ngay cả mặt biển cũng bị ánh sáng này rẽ đôi.
Lập tức, bức tường khí phòng ngự của Hoàng Dược Sư bị xé toạc dễ dàng như tờ giấy, không chút sức chống cự.
Luồng kiếm khí sắc bén đó rạch phá bầu trời, ép thẳng về phía Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư dù sao cũng là võ giả cảnh giới Thiên Tượng, có trực giác cực mạnh.
Hắn lùi lại với tốc độ nhanh nhất, đồng thời hai tay kết ấn, đánh một chưởng xuống mặt biển.
Mười cột nước phóng lên trời, đón đánh đạo Trảm Thiên Kiếm Khí kia.
Phanh! Phanh! Phanh!
Mấy chục cột nước, mang theo sức mạnh cuồn cuộn, như những con Giao Long bay lên không trung, đón đánh Trảm Thiên Kiếm Khí.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả cột nước đều bị phá hủy.
Xoẹt!
Đạo kiếm khí đó đánh trúng ngực Hoàng Dược Sư, một dòng máu tươi phun ra từ miệng hắn, cả người bay ngược ra sau, rơi xuống biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận