Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 191: đa số cao thủ xem trọng Độc Cô Kiếm, đỉnh tiêm cao thủ xem trọng Doanh Hiệp

Chương 191: Đa số cao thủ xem trọng Độc Cô Kiếm, cao thủ hàng đầu xem trọng Doanh Hiệp
Bạch Thanh Nhi nói thẳng: “Mặc dù tạo nghệ kiếm thuật của Độc Cô Kiếm rất cao, nhưng suy cho cùng tuổi tác đã cao, còn Doanh Hiệp công tử, tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại có khả năng vô hạn.” “Hơn nữa Lĩnh Nam là sân nhà của Doanh Hiệp công tử, có biết bao cường giả tọa trấn. Dù nói thế nào đi nữa, Doanh Hiệp công tử đều khó có thể bị Độc Cô Kiếm giết chết.” Loan Loan vuốt mái tóc dài, khẽ cười một tiếng: “Ta đồng ý với những lời sư tỷ nói.” “Vậy theo ngươi thì ai sẽ thắng?” Bạch Thanh Nhi ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Loan Loan.
Loan Loan cười khẽ: “Doanh Hiệp công tử tất nhiên sẽ thắng.” “Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?” Bạch Thanh Nhi nhìn Loan Loan, không khỏi có chút trào phúng.
Loan Loan vẻ mặt đắc ý: “Chỉ vì ta thích Doanh Hiệp công tử, thế là đủ rồi.” “Người đứng đầu Kiếm Thần bảng, sao có thể thua một người xếp hạng thấp hơn hắn?” Bạch Thanh Nhi không cam lòng nói ra: “Rửa mắt mà đợi đi, Doanh Hiệp công tử nhất định sẽ bại!”
Đại Tần Hoàng Cung.
Tần Hoàng xem xong bản tình báo vừa nhận được, không khỏi nhíu mày, đưa nó cho Cái Nhiếp.
“Ngươi xem một chút.” “Tên Dương Quảng này vậy mà lại để Độc Cô Kiếm đi Lương Châu khiêu chiến Hiệp Nhi, muốn dùng cách của người trong võ lâm để chém giết nó.” “Nói đùa cái gì, Hiệp Nhi của trẫm, dễ bị giết thế sao?” “Cái Nhiếp, Chương Hàm, hai vị đều là cường giả Kiếm Đạo, xếp hạng trong top 10 về Kiếm Đạo.” “Theo hai vị, Hiệp Nhi đối đầu Độc Cô Kiếm Thánh, bên nào sẽ chiến thắng?” Doanh Chính khóe môi nhếch lên một tia trào phúng, hắn đối với Doanh Hiệp có mười phần lòng tin.
Nhưng cả Cái Nhiếp lẫn Chương Hàm, sắc mặt đều trở nên khó coi.
“Bệ hạ, thần cũng không rõ ràng trận chiến này sẽ có kết quả ra sao.” Cái Nhiếp chắp tay, nói thật lòng.
Tần Hoàng đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Cái Nhiếp, mở miệng nói:
“Cái Nhiếp, ngươi thân là Đại Tần Kiếm Thánh, vậy mà lại không biết kết quả trận tỷ thí này?” “Hiệp Nhi chính là người đứng đầu Kiếm Thần bảng!” Cái Nhiếp khẽ gật đầu: “Công tử Doanh Hiệp có tạo nghệ Kiếm Đạo, xếp hạng đầu trên Kiếm Thần bảng.” “Nhưng về tạo nghệ kiếm thuật, vẫn cần phải giao đấu rồi mới biết được.” Doanh Chính sắc mặt hơi khó coi, hắn nói với Chương Hàm: “Chương Hàm, ngươi thấy sao?” Chương Hàm vẻ mặt lo lắng: “Chỉ xét về mặt Kiếm Đạo mà nói, thần cho là Cái Nhiếp đại nhân nói rất có lý.” “Thần cũng không biết rõ, giữa công tử và Độc Cô Kiếm, rốt cuộc ai mạnh ai yếu.” Doanh Chính nghe thấy lời ẩn ý của Chương Hàm, hắn thấy cả hai người đều không đưa ra được câu trả lời chắc chắn, liền bật cười ha hả.
“Ha ha, Cái Nhiếp, Chương Hàm, tầm nhìn của các ngươi đúng là kém thật.” Nói rồi, Doanh Chính chỉ tay về phía Thiên Vấn Kiếm bên cạnh.
“Các ngươi có biết, Thiên Vấn Kiếm vì sao lại chọn trẫm làm chủ nhân?” Cái Nhiếp cùng Chương Hàm nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ nghi hoặc.
Người trong thiên hạ ai cũng muốn biết, vì sao Thiên Vấn Kiếm, thanh kiếm mạnh nhất đương thời, lại nhận Tần Hoàng làm chủ.
Rất nhiều người đều cho rằng, Doanh Chính cũng là một vị cường giả tinh thông Kiếm Đạo.
Tần Hoàng mỉm cười, nói với vẻ tự tin mười phần.
“Nó chọn trẫm, là bởi vì trẫm có nhãn lực hơn các ngươi.” “Bây giờ trẫm có thể nói cho các ngươi biết, Hiệp Nhi nhất định sẽ thắng, nhất định sẽ giết được Độc Cô Kiếm.”
Lĩnh Nam, bờ La Võ Hồ.
Rất nhiều cường giả Võ Đạo, cường giả Kiếm Đạo đến từ Đại Tùy triều đều tụ tập tại khu vực này, chuẩn bị quan sát trận đại chiến.
Cường giả Võ Đạo, Kiếm Đạo ở đây, đại bộ phận đều đến từ Đại Tùy, người từ các quốc gia khác chỉ lác đác vài người.
Cũng vào lúc này, tin tức về việc Độc Cô Kiếm khiêu chiến Doanh Hiệp cuối cùng cũng truyền đến giới võ lâm của Minh, Tống, Đường tam quốc.
Núi Võ Đương.
Trương Tam Phong vừa xuất quan, ngẩng đầu nhìn cuốn trục màu vàng trên bầu trời, vẻ mặt kinh ngạc.
Thiên Cung, một thế lực từ trước tới nay chưa từng nghe nói tới.
Chẳng lẽ là một thế lực ẩn tàng?
Đúng lúc này, Trương Tam Phong mắt hơi nheo lại, sau 30 ngày nữa, Phía Sau Màn Ám Thủ bảng sẽ được công bố.
Bảng này sẽ liệt kê đủ loại tranh đấu nội bộ trong võ lâm và triều chính của các quốc gia.
Và danh sách Phía Sau Màn Ám Thủ bảng, không nghi ngờ gì nữa, sẽ thay đổi cục diện Cửu Châu Đại Lục ở mức độ rất lớn.
Đúng lúc này, Du Đại Nham vội vã bước vào đại sảnh Võ Đương: “Sư phụ, con vừa nghe được một tin mới liên quan tới Doanh Hiệp công tử.” “Tin tức gì?” Trương Tam Phong ánh mắt lóe lên, liền hỏi môn đồ Du Đại Nham.
Kể từ khi Doanh Hiệp nổi danh, trở thành nhân vật mà thiên hạ đều biết, Trương Tam Phong đã dặn dò môn đồ phải chú ý sát sao động tĩnh của Doanh Hiệp.
Nếu có tình báo gì mới, phải lập tức báo cáo cho ông ấy.
“Kiếm Thánh đời trước của Đại Tùy là Độc Cô Kiếm đã tái xuất giang hồ, gửi chiến thư cho Doanh Hiệp công tử.” Trương Tam Phong không hiểu hỏi: “Đây là vì sao?” Du Đại Nham giải thích nói: “Nghe nói, trong chuyến đi Đại Đường, Doanh Hiệp công tử đã chém giết hai vị cường giả của Độc Cô Phiệt…” Nghe xong khúc mắc giữa Doanh Hiệp công tử và Độc Cô Phiệt, Trương Tam Phong khẽ thở dài.
“Chuyện này đã không thể hòa giải, Doanh Hiệp công tử buộc phải ứng chiến.” Du Đại Nham nhìn về phía Trương Tam Phong, hỏi: “Sư phụ, theo ngài, Độc Cô Kiếm cùng Doanh Hiệp công tử phân cao thấp, bên nào có thể giành chiến thắng?” “Đương nhiên là Doanh Hiệp công tử thắng.” Trương Tam Phong không chút do dự nói.
Du Đại Nham kinh ngạc nói: “Sư phụ vì sao lại chắc chắn như vậy?” “Doanh Hiệp công tử tuy xếp hạng thứ nhất về tạo nghệ Kiếm Đạo, nhưng tạo nghệ kiếm thuật của hắn chưa chắc đã là đứng đầu, đoán chừng không bằng Độc Cô Kiếm.” Trương Tam Phong mỉm cười: “Tạo nghệ kiếm thuật của Doanh Hiệp công tử, tại sao lại không bằng Độc Cô Kiếm?” “Các ngươi phải biết rằng, hạng người thiên tài không thể đo lường bằng lẽ thường.” “Hai người họ còn chưa giao đấu, sao các ngươi lại nhìn ra được tạo nghệ kiếm thuật của hắn không bằng?” Tống Viễn Kiều đứng bên cạnh cảm khái nói.
“Xem ra, trận chiến này giữa Doanh Hiệp công tử và Độc Cô Kiếm sẽ là một trận chiến kinh thiên động địa.” Trương Tam Phong trong giọng nói mang theo một tia tiếc nuối: “Đúng vậy, trận chiến này nhất định sẽ được ghi vào lịch sử Kiếm Đạo.” “Tất cả tu sĩ Kiếm Đạo trên thế gian, nếu có thể quan sát trận chiến này, chẳng phải là một sự hưởng thụ lớn lao sao, thậm chí còn có cơ hội rất lớn để từ đó đạt được chút cảm ngộ.” “Có điều, Lĩnh Nam của Đại Tùy thực sự hơi xa xôi.” Du Đại Nham, Tống Viễn Kiều và những người khác thì đều tỏ vẻ mong đợi.
Bọn họ cũng được coi là kiếm khách, tự nhiên cũng hy vọng có thể chứng kiến trận chiến đặc sắc bực này.
Vạn Mai sơn trang.
Lục Tiểu Phượng cùng Hoa Mãn Lâu cùng nhau đi vào.
Vạn Mai sơn trang, trong giới võ lâm Đại Minh, chính là cấm địa đối với kiếm khách.
Bởi vì nơi này là nơi ở của đệ nhất kiếm khách Đại Minh, Tây Môn Xuy Tuyết.
Thế nhưng đối với Lục Tiểu Phượng mà nói, đó chẳng qua chỉ là nơi ở của một người bạn mà thôi.
Vạn Mai sơn trang bốn mùa như xuân, có hàng vạn cây mai đua nở.
Vừa bước vào bên trong, một luồng hương thơm thanh lãnh xông vào mũi.
Ngay cả Hoa Mãn Lâu cũng không nhịn được mỉm cười.
Đúng lúc này, Tây Môn Xuy Tuyết giống như u linh, vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Lục Tiểu Phượng và Hoa Mãn Lâu.
“Lục Tiểu Phượng, sao ngươi lại tới đây?” “Tây Môn Xuy Tuyết, trước khi ngươi xuất hiện, sao không báo cho ta một tiếng?” Lục Tiểu Phượng làm ra vẻ bị dọa hết hồn, liếc mắt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận