Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 539: đại lão thô khai khiếu? Doanh Hiệp huynh đệ, ngươi lại cho ta nói một chút thôi!

Chương 539: Đại lão thô khai khiếu? Doanh Hiệp huynh đệ, ngươi lại nói cho ta một chút nữa xem!
Tào Tháo sửng sốt một chút.
Trong lòng hắn có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Tướng tài đắc lực Tào Nhân của mình, lần này vậy mà lại thất bại.
Hứa Chử nhảy dựng lên, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
“Ta đã nói rồi, Lưu Bị sẽ dùng hỏa công, quả nhiên ứng nghiệm.” Tâm tình Tào Tháo lúc này quả thực là uất nghẹn đến cực điểm.
Hứa Chử nổi tiếng là đại lão thô.
Thế nhưng, hắn cũng là chiến tướng đắc lực nhất dưới trướng Tào Tháo.
Sự hưng phấn lúc này ngược lại có chút không đúng lúc.
Tào Tháo nổi giận đùng đùng, vung tay, liền ném nghiên mực trên bàn về phía Hứa Chử.
“Ngươi tên này, sao lại không có đầu óc như thế hả.” “Nếu không phải ta biết ngươi ngốc thật,” “Thật sự sẽ tưởng ngươi là nội ứng do tên gian tặc Lưu Bị phái tới đấy.” Hứa Chử ho khan một tiếng, đè nén sự hưng phấn trong lòng.
Cúi đầu, không nói một lời.
Tào Hồng nghi ngờ nhìn Hứa Chử, tiếp tục nói.
“Chúa công, từ trước đến nay, Lưu Bị đều là bại tướng dưới tay chúng ta.” “Hắn chính là dựa vào Chư Cát Lượng kia, mới khiến chúng ta liên tục ăn hai lần thua thiệt.” “Chư Cát Lượng này mới là uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta.” Tào Tháo khẽ thở dài một tiếng, mặt đầy vẻ oán giận.
“Nếu Phụng Hiếu còn ở đây, quân ta tất nhiên sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.” Phụng Hiếu đã mất trong lúc xuất binh tiến đánh Ô Hoàn.
“Chúa công, Chư Cát Lượng này quả thật không thể khinh thị.” “Nếu không phải chúa công sớm dự đoán, nói không chừng Tân Dã sẽ lại thất thủ lần nữa.” “Thậm chí, ngay cả năm mươi ngàn đại quân dưới trướng Tào Nhân cũng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.” Tào Hồng không khỏi cảm thán.
Sau khi trải qua hai trận đại hỏa ở Bác Vọng Pha và Tân Dã, Chúng tướng sĩ Tào Doanh đều bị Chư Cát Lượng dọa cho bể mật.
Tào Tháo lại đột nhiên nhíu mày, nhìn sang Hứa Chử ở bên cạnh.
Gã này ngày thường dốt đặc cán mai về binh pháp, dường như đã trở nên thông minh hơn.
Nếu như không phải Hứa Chử kịp thời nhắc nhở, Tào Nhân rất có thể đã chết trong tay Triệu Vân.
Năm mươi ngàn quân Tào cũng sẽ toàn quân bị diệt.
Lần này cũng coi như là nhân họa đắc phúc...
Tào Tháo đứng dậy, đi đến bên cạnh Hứa Chử, vỗ vỗ vai hắn.
Vô cùng cảm khái nói:
“Hứa Chử, nếu không có ngươi nhắc nhở, quân ta chắc chắn đã toàn quân bị diệt.” “Ngươi muốn gì, cứ nói thẳng.” Hứa Chử lúng túng gãi đầu.
“Hay là, thừa tướng thưởng cho ta một bàn rượu thịt ngon?” “Được!” Tào Tháo cất tiếng cười lớn.
Sau một nén nhang, Hứa Chử mang theo một bầu rượu, đi vào doanh trướng của Doanh Hiệp.
“Doanh Hiệp huynh đệ, ngươi đã để Hứa Chử ta đây được nở mày nở mặt trước mặt thừa tướng đại nhân.” “Ta cố ý mang rượu ngon thừa tướng ban tặng đến cho ngươi đây.” “Đợi ngươi uống xong, lại đến chỗ ta lấy nữa.” Hứa Chử mặt đầy vui mừng, hào sảng nói.
Doanh Hiệp rót một chén rượu, uống một ngụm, cảm thấy hương vị rất dịu nhẹ.
Doanh Hiệp một câu nói trúng tim đen, khiến Hứa Chử đối với hắn phục sát đất.
“Ha ha, mùi vị không tồi chứ?” Hứa Chử cười hì hì.
Doanh Hiệp nhìn về phía Hứa Chử.
“Ngươi chắc chắn là có chuyện muốn nói với ta đúng không?” “Đừng lằng nhà lằng nhằng, cứ nói thẳng.” Hứa Chử ho khan một tiếng, lúc này mới nghiêm mặt nói:
“Doanh Hiệp huynh đệ, ngươi có thể lại nói cho ta nghe một chút về binh pháp được không?” Doanh Hiệp lại nhấp một ngụm rượu ngon, thản nhiên nói.
“Được, nể tình ngươi mời ta uống rượu, ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Màn đêm buông xuống, Trước lều vải, bên đống lửa.
Có mấy quân sĩ đang đứng canh Doanh Hiệp ở một bên.
Doanh Hiệp ngẩng đầu nhìn trời sao dày đặc, thầm nghĩ trong lòng.
Ở chỗ Tào Tháo này, rất khó sống yên.
Mấy ngày nay, chỉ có Hứa Chử thỉnh thoảng đến thăm hắn một chút.
Mặt khác, Tào Tháo là người có lòng đa nghi rất nặng.
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót...
May mà trận chiến Xích Bích sắp bắt đầu rồi.
Đợi Tào Tháo triệt để chiến bại, hắn liền có thể thừa cơ trốn thoát.
Trung Nguyên trong thời gian ngắn sẽ không có biến động lớn.
Trước mắt có thể đến đó kiếm sống.
Bây giờ không còn thân phận thái tử, cũng không có thuộc hạ.
Mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cũng may hắn vẫn còn nhớ phối phương làm xà phòng thơm của Từ Phúc trước đó.
Hắn hoàn toàn có thể dựa vào xà phòng thơm để phát tài.
Ngoài ra, còn có thể tham khảo một chút thơ từ ca phú của hậu thế.
Làm một tài tử chẳng hạn...
Nói tóm lại, Doanh Hiệp cũng không có ý định yên tâm đi theo Tào Tháo.
Chỉ muốn ở nơi này sống cho tốt.
Đợi hoàn thành nhiệm vụ bên này, sẽ trở lại tiểu thế giới trước đó, làm thái tử nằm ngửa của mình.
Trong thời loạn thế này, chọn sai chúa công sẽ rất phiền phức.
Cho nên, nhất định phải thận trọng.
Bất kể là Lưu Bị hay là Tào Tháo.
Cũng không đủ tư cách khiến hắn cam tâm tình nguyện bán mạng cho.......
Trong doanh trướng.
Sau khi xử lý xong tất cả quân vụ, Tào Tháo liền bắt đầu đọc sách.
Tào Tháo mặc dù thân kiêm số chức, công việc bề bộn, nhưng hắn vẫn sẽ đọc rất nhiều sách những lúc rảnh rỗi.
Tào Tháo vừa xem sách vừa lẩm bẩm.
“Có năng lực mà tỏ ra không có năng lực...” “Hứa Chử, vì sao khi hành quân đánh trận,” “Binh lực rõ ràng rất mạnh, lại muốn nguỵ trang thành bộ dạng không mạnh?” Hứa Chử ở bên cạnh nghe vậy, lập tức ưỡn thẳng lưng.
“Binh giả, quỷ đạo dã.” “Học cách ngụy trang, mới có thể xuất kỳ bất ý, tiến công địch nhân.” Nghe vậy, Tào Tháo sửng sốt một chút.
Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, trêu chọc Hứa Chử mà thôi.
Dù sao thì Hứa Chử cũng không biết mấy chữ.
Nhưng câu trả lời của Hứa Chử lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.
Tào Tháo kỳ quái nhìn Hứa Chử, gật đầu nói.
“Thì ra là vậy.” Tào Tháo lời còn chưa dứt, Hứa Chử như thể vừa uống phải thuốc kích thích vậy.
Ba chân bốn cẳng chạy tới.
“Chúa công, đem sở trường của mình nguỵ trang thành điểm yếu.” “Sức chiến đấu mạnh thì giả vờ như yếu.” “Khi ở gần quân địch thì giả vờ như còn cách rất xa.” “Đây cũng là binh gia chi pháp.” Hứa Chử nói đến đây, liền dương dương đắc ý trở về chỗ cũ.
Tào Tháo nghe vậy, lại sửng sốt một chút.
“Hứa Chử, gần đây ngươi có đọc binh thư à?” Tào Tháo vuốt râu, đầy ẩn ý hỏi.
“Ta cũng chỉ là tình cờ nghe người khác nói vậy thôi.” “Ta cũng đâu có đọc sách, ta không nhận biết hết chữ, nhìn vào là thấy đau đầu.” Hứa Chử điềm nhiên đứng canh ở đó.
Tào Tháo lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục đọc sách.
Chỉ là không biết có phải cố ý hay không, mỗi khi Tào Tháo đọc đến một quan điểm binh pháp nào đó, hắn đều vô tình hay cố ý đọc thành tiếng.
Hứa Chử ở bên cạnh nghe thấy, liền dùng những lời mà Doanh Hiệp đã giảng giải cho hắn để tranh trả lời.
Qua mấy lượt trao đổi như vậy, Tào Tháo nghe mà trợn mắt hốc mồm.
Những điều Hứa Chử nói ra, thậm chí còn sâu sắc, cẩn trọng và rõ ràng hơn cả những kiến thức quân sự mà chính hắn học được...
Tào Tháo bỗng nhiên đứng bật dậy, nói:
“Hứa Chử, ngươi còn có ý nghĩ gì nữa, nói hết ra đi.” Hứa Chử nhếch mép, càng thêm đắc ý.
“Ta còn biết một điều binh pháp trọng yếu nữa.” Tào Tháo tò mò hỏi.
“Là gì?” Hứa Chử gãi đầu.
“Chúa công, ta không thể nói cho ngài biết được.” “Bởi vì điều binh pháp này có thể giúp tìm đường sống trong chỗ chết, khiến đại quân đánh đâu thắng đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận