Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 660: trước mặt mọi người làm thơ! Lỗ Túc nhắc nhở, ta Đông Ngô tạm thời quan sát cho thỏa đáng!

Chương 660: Làm thơ trước mặt mọi người! Lỗ Túc nhắc nhở, ta Đông Ngô tạm thời quan sát cho thỏa đáng!
Ánh mắt Dương Tu đảo qua đám người, tiếp tục kể lại sự tích cuộc đời Quách Gia.
“Năm đó, Thừa tướng chuẩn bị tiến công Lưu Biểu, lại sợ Viên Thiệu đâm lén sau lưng......” “Quách Gia lại một lần nữa cho rằng, Viên Thiệu là kẻ trì độn, do dự, sẽ không đến nhanh được. Lưu Biểu mới được lập lên, lòng người chưa phục, nếu tiến công chớp nhoáng, tất nhiên sẽ thất bại. Đây là cơ hội sống còn, không thể bỏ lỡ.” “Quả đúng như Quách Gia liệu tính, Tào Thừa tướng công hãm Đại Thành, sau khi giành được thắng lợi, Viên Thiệu mới chậm rãi xuất chinh.” “Thừa tướng muốn bình định phản loạn, lại sợ Lưu Biểu ở Kinh Châu đánh úp sau lưng. Những người trong Tào doanh đều cho rằng bọn hắn không dám tùy tiện xuất binh ra biên quan.” “Cuối cùng, vẫn là Quách Gia nhận định rằng bọn hắn chỉ dám nói chứ không dám làm, nên đã đề xuất Tào Thừa tướng bỏ qua quân giới, tập kích ngàn dặm, đánh cho địch nhân trở tay không kịp.” “Cho nên, cuối cùng, Tào Thừa tướng đã mang theo 3 vạn Hổ Báo Kỵ xuất quan, đại chiến cùng 10 vạn kỵ binh Ô Hoàn, chém giết Ngô Hoàn, tại dị quốc tha hương, giương cao uy danh Đại Hán.”
Trước kia, Tào Tháo đi đến đâu cũng đều mang theo Quách Gia.
Gặp phải chuyện phiền phức, khi Tào Tháo không thể quyết định, liền sẽ hỏi trực tiếp Quách Gia.
Ánh mắt Tuân Úc có chút phức tạp.
Vào những thời điểm khó khăn nhất của hắn, Tào Tháo thường xuyên đem lãnh địa mà mình đánh chiếm được giao cho Tuân Úc quản lý.
Còn hắn thì sẽ cùng Quách Gia ở bên ngoài tiếp tục chinh chiến.
Quách Gia càng chinh chiến, thế lực của Tào Tháo lại càng lớn mạnh, Tuân Úc phải xử lý sự vụ cũng càng nhiều.
“Trận Quan Độ, Khổng Dung từng nói rằng, Viên Thiệu rất mạnh, Thừa tướng chưa chắc đã thắng được, bên trong Tào doanh, người ngầm liên kết với Viên Thiệu lại càng có ở khắp nơi.” “Trong chiến dịch Quan Độ, Thừa tướng khổ chiến với họ Viên không có kết quả, sĩ khí sa sút. Quách Gia đề nghị Thừa tướng nên đánh Lưu Biểu trước, chờ đợi hai anh em nhà họ Viên nội đấu, sau đó hãy lui binh.” “Về sau, sau khi Thừa tướng lui binh, hai anh em nhà họ Viên quả nhiên không ngoài dự liệu đã nảy sinh nội loạn, Tào Thừa tướng liền thuận lý thành chương chiếm được bốn châu Bắc Bộ.” “Quách Phụng Hiếu tuy bị người khác lên án, nhưng Tào Thừa tướng cũng không hề để những lời đó vào mắt.” “Quách Gia, hắn dám nói những lời mà người khác thật sự không nhất định dám nói.” “Tào Tháo không tin người ngoài, nhưng lời Quách Gia nói thì Tào Tháo lại tin tưởng.” “Các vị, ta nghe nói, mỗi khi Thừa tướng khải hoàn trở về, đều sẽ hết lời khen ngợi Quách Gia một phen.” “Sau khi quân sư Quách Gia qua đời, mỗi lần bại trận, Thừa tướng đều sẽ cảm thán, nếu như Quách Gia còn ở đây, cũng sẽ không đến nỗi rơi vào tình trạng này.” Nói đến đây, Tuân Úc không khỏi thở dài một tiếng, những người khác cũng lộ vẻ mặt tiếc nuối.
Người như vậy, nếu có thể cùng Tào Tháo chung sức khai sáng sự nghiệp lớn lao, thì Đại Hán tất sẽ hưng thịnh.
Dương Tu cũng thở dài một tiếng: “Quân sư Quách Gia mất sớm khi còn trẻ tuổi, thực sự là tiếc nuối của bọn ta.” “Ngôi vị đứng đầu bảng Quân sư, không phải quân sư Quách Gia thì không ai xứng đáng hơn.” Tào Thực nhìn vào những cái tên quân sư trên bảng, không khỏi cảm thán nói: “Bảng xếp hạng này là lần đầu tiên đề xuất ra bảng Quân sư, thực là chuyện xưa nay chưa từng có. Không biết tiên sinh có thể làm một bài thơ từ để tỏ lòng hứng khởi chăng?” Doanh Hiệp khẽ khoát tay áo, thản nhiên nói: “Ta đối với thơ từ không có hứng thú gì.” Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cầu khẩn của Tào Thực, Doanh Hiệp cũng hết cách, đành phải cất cao giọng ngâm:
“Nộ phát xung quan, bằng lan xứ, tiêu tiêu vũ hiết.” “Tam thập công danh trần dữ thổ...” “Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu...” “Thần tử hận, hà thời diệt...”
Sau khi bảng xếp hạng được công bố, bài thơ Doanh Hiệp vừa sáng tác liền được truyền đi khắp Hứa Xương.
Tào Thực lúc này nâng bút, chép lại bài Mãn Giang Hồng của Doanh Hiệp.
“Có muốn đến nhà ta uống vài chén không?” Ánh mắt Tuân Úc nhìn sang Doanh Hiệp, nói.
“Tuân Lệnh Quân mời, ta sao có thể từ chối?” Tiếp đó, Doanh Hiệp liền ngồi lên xe của Tuân Úc, nghênh ngang rời đi.
Tào Thực, Dương Tu và mấy người khác, trợn mắt há hốc mồm nhìn theo bóng lưng Doanh Hiệp rời đi.
Gia hỏa này, rốt cuộc là ai?
Trước kia ở Hứa Xương, có nhân vật này sao?
Ban đêm.
Tuân Úc vừa uống rượu ngon, vừa kéo lấy cánh tay Doanh Hiệp.
“Ta biết, ngươi chính là Doanh Hiệp. Ta sẽ viết thư ngay cho Chúa công, đề cử ngươi làm thủ tịch quân sư.”
Giang Đông.
Tiểu Kiều tựa vào người Chu Du, hai người cùng nhau ngắm trăng sáng.
Chu Du hôm nay tâm trạng rất phấn khởi.
Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Tiểu Kiều còn mang theo nét ửng hồng nhàn nhạt.
Trong mắt Tiểu Kiều, Chu Du chính là một đại anh hùng tài hoa hơn người.
Ngay cả Lỗ Túc ở Giang Đông, so với Chu Du, cũng kém hơn một bậc.
Cho dù là Chư Cát Lượng, cũng từng phải cầu xin sự giúp đỡ từ Chu Du.
Cứ cho là Chư Cát Lượng có danh hiệu Ngọa Long, vậy thì thế nào?
Chẳng phải vẫn phải cúi đầu cầu xin trượng phu của nàng hay sao?
Trên thế giới này, người tài ba xuất hiện lớp lớp.
Trừ Quách Gia đã mất ra, trên đời này không ai sánh bằng Chu Du.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tiểu Kiều càng thêm rạng rỡ.
Chỉ vì, trượng phu của nàng là một đại anh hùng được thế nhân tôn kính.
Trong lòng Chu Du cũng vô cùng khoan khoái, hắn ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói:
“Phu nhân, chẳng bao lâu nữa, người đời đều sẽ biết đến ta, Chu Du.” “Sau đó, ta nhất định phải đánh cho thủy quân Kinh Châu tan tác như hoa rơi nước chảy, khiến Tào Tháo đau đến không muốn sống.” “Chỉ cần ta chiếm được thủy trại Kinh Châu, thì Giang Đông Lục Quận có thể hưởng thụ ít nhất mười năm yên bình.” “Đến lúc đó, trên dưới Giang Đông, ai ai cũng sẽ cảm kích đức độ của ta, Chu Du.” Nghe vậy, Tiểu Kiều mỉm cười trong lòng.
Nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, trên mặt thoáng hiện nét ửng hồng.......
Giang Đông, Cung Kiến Nghiệp.
Tôn Quyền và Lỗ Túc đều biết Chư Cát Lượng đã về đến Hợp Phì.
Chư Cát Lượng không chết, đối với nhóm người bọn họ mà nói, đã không còn là bí mật.
Nhưng mà, ngoài nhóm người này ra, tin tức Chư Cát Lượng còn sống, toàn bộ Giang Đông không một ai hay biết.
Lần này liên quân Tôn-Lưu cùng chống lại Tào tặc, Chư Cát Lượng sắp phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng.
Các thế gia ở Giang Đông sáu quận, thậm chí cả trong triều đình, cũng có thể có người cấu kết với Tào tặc.
Cho nên, chuyện Chư Cát Lượng còn sống, càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm.
Lỗ Túc nửa đêm vào cung, nói rằng hắn có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng Chúa công.
Tôn Quyền vừa mới ngủ, đành phải rời giường để gặp Lỗ Túc.
Lỗ Túc đi đến trước mặt Tôn Quyền, đưa tới một phong mật hàm.
“Chúa công, đây là mật hàm do Quân sư Chư Cát Lượng từ Hợp Phì gửi tới.” Tôn Quyền vừa nghe nói đến từ Hợp Phì, lập tức tỉnh táo hẳn.
Hắn lập tức mở thư ra xem.
Nội dung trong phong mật hàm này nói về việc Chư Cát Lượng sai Chu Thương giả vờ cấu kết với quân Tào.
Sau khi Tôn Quyền đọc xong, thở dài một hơi thật sâu, “Diệu kế, diệu kế!” “Cũng chỉ có Tào tặc mới bị loại kế phô trương thanh thế này làm cho mê hoặc.” “Hơn nữa, thư này lại do Hạ Hầu Đôn, người cùng họ, đưa đến tận tay hắn, Tào Tháo tất nhiên sẽ không nghi ngờ.” Lỗ Túc đứng bên cạnh, sắc mặt lại không tốt như Tôn Quyền.
Nhìn vẻ mặt của Lỗ Túc, Tôn Quyền nghi ngờ hỏi: “Quân sư Lỗ Túc, đối với chuyện này, ngươi thấy thế nào?” Lỗ Túc ôm quyền hành lễ: “Chủ thượng, ta cảm thấy sách lược này chưa chắc đã có tác dụng.” “Xin chỉ giáo, nói thử xem.” Tôn Quyền tò mò nói.
Lỗ Túc lúc này giải thích: “Chúa công, việc Quan Vũ dùng lực lượng 7000 người đánh bại tướng quân Lạc Tiến, là do Lạc Tiến đã chủ quan.” “Tên Tào tặc này đã chịu thiệt thòi lớn như vậy, trong một thời gian sau đó, hắn hẳn sẽ thu lại sự kiêu ngạo và đặc biệt cẩn trọng.” “Bởi vậy, vi thần cho rằng, cho dù Hạ Hầu Đôn tự mình đưa mật hàm, Tào Tháo cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn tin tưởng. Ta cho rằng, chúng ta nên cẩn thận quan sát thêm một thời gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận