Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 562: Hứa Chư thuyết phục! Xong, đều bị Doanh Hiệp huynh đệ nói trúng!

Chương 562: Hứa Chử thuyết phục! Xong rồi, đều bị Doanh Hiệp huynh đệ nói trúng cả!
Hứa Chử cũng không ngồi xuống, đi thẳng đến trước mặt Tào Tháo.
Tào Tháo một tay ôm lấy bả vai Hứa Chử, mang theo vài phần men say.
“Hứa Chử, sao ngươi giờ mới đến?” Hứa Chử thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
“Thừa tướng, Hứa Chử có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo.” Tào Tháo gật gật đầu, thản nhiên nói: “Được, ngươi nói đi.” “Ngươi đừng giống như bọn họ, cũng nghĩ chuốc rượu ta.” Hứa Chử trầm ngâm một lát, liền thuật lại lời của Doanh Hiệp:
“Đại quân phương bắc xâm lấn, Kinh Châu thất thủ.” Hứa Chử sợ rằng lời mình nói không đủ sức thuyết phục.
Liền bắt chước giọng điệu của Doanh Hiệp mà nói:
“Tôn Quyền há nào lại không biết chuyện thừa tướng đang mưu đồ.” “Há nào lại chịu từ bỏ ý đồ?” “Giang Hạ chẳng những khống chế Trường Giang.” “Hơn nữa, hơn phân nửa vật tư của Kinh Châu đều tập trung ở nơi này.” “Văn Sính công thủ toàn diện, là một nhân tuyển tốt.” “Đáng tiếc Giang Hạ chỉ có một vạn đại quân.” “Văn Sính một mình trấn giữ ở nơi như vậy, thật sự là quá nguy hiểm...” “Quân đội Giang Đông hiện tại đang trên đường xuất phát đến Giang Hạ.” “Bọn họ hẳn là xuất phát đồng thời từ cả hai đường thủy bộ.” Tào Tháo nghe vậy, liên tục gật đầu, nhìn Hứa Chử bằng ánh mắt tán thưởng.
“Hứa Chử, ngươi có thể suy nghĩ được nhiều như vậy, ta thật sự rất vui mừng.” Nói rồi, Tào Tháo liền nâng chén rượu lên, kéo Hứa Chử cùng uống.
Nhưng quay đầu nhìn lại, liền phát hiện quân sư Giả Hủ đã sớm say gục.
Hứa Chử nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Chỉ có thể mặc cho Tào Tháo rót rượu.
Tào Tháo bất động thanh sắc, nhìn về phía Hứa Chử.
Mang theo vài phần hơi men, nói:
“Hứa Chử vì ta suy nghĩ nhiều như vậy, ta rất vui mừng.” Nói xong, Tào Tháo lại nâng chén rượu lên kính Hứa Chử.
Hứa Chử xoay người đi, chuẩn bị tìm người khác giúp thuyết phục Tào Tháo.
Trong bữa tiệc, ngoại trừ Giả Hủ, còn lại đều là võ tướng.
Hắn đương nhiên đặt hy vọng vào người quân sư Giả Hủ này.
Nhưng giờ phút này, Giả Hủ đã không kham nổi tửu lượng, gục xuống bàn ngáy o o.
Hứa Chử hết cách, đành phải tiếp tục uống rượu cùng Tào Tháo.
Tào Tháo thấy Hứa Chử sảng khoái như vậy, trong lòng càng thêm đắc ý, cười hắc hắc.
“Chúng ta đánh lâu như vậy, đã chiếm được chín quận.” “Hiện tại tám mươi vạn đại quân xuất chinh, đám mao đầu tiểu tử Giang Đông kia còn có thể làm được gì?” “Bọn chúng ngoại trừ sợ hãi ra thì chẳng làm được gì cả.” Hứa Chử nghiêm túc nhìn Tào Tháo, nói ra lời cuối cùng mà Doanh Hiệp đã nói với hắn.
“Chúa công, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực!” Ánh mắt Tào Tháo nhìn Hứa Chử nhiều thêm mấy phần tán thưởng.
“Hứa Chử, lại uống với ta một chén nữa.” “Những năm gần đây, ngươi đã mấy lần cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng.” “Chỉ là một Giang Đông thôi, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.” “Tên tiểu tử Chu Du kia căn bản không đáng sợ, Hứa Chử không cần lo lắng.” Hứa Chử cả người ngây ra, thầm nghĩ trong lòng.
Lần này nguy rồi, hoàn toàn bị Doanh Hiệp huynh đệ nói trúng rồi...
Đêm khuya thanh vắng, Hứa Chử, người đã cùng Tào Tháo uống rất nhiều rượu, vì trong lòng lo lắng, sau khi yến tiệc kết thúc, liền đi về phía sân nhỏ nơi Doanh Hiệp ở.
“Doanh Hiệp huynh đệ, Doanh Hiệp huynh đệ.” Cửa phòng bị gõ vang bình bịch.
Mặc dù những người canh gác xung quanh sân nhỏ đều là tâm phúc của Hứa Chử, cho dù hắn có vào thẳng cửa cũng không ai dám ngăn cản.
Nhưng hắn vẫn giữ đủ mặt mũi và sự tôn trọng cho Doanh Hiệp.
Dù trong lòng nóng như lửa đốt, vẫn cứ đứng chờ bên ngoài cửa.
Sau một nén nhang, Doanh Hiệp mở cửa.
Doanh Hiệp dụi dụi mắt, vẻ mặt im lặng.
“Hiện tại, Tào Tháo đã bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc rồi.” “Ngươi không thuyết phục được hắn đâu.” Hứa Chử gật gật đầu, lấy ra một đống vàng lớn đưa cho Doanh Hiệp.
“Doanh Hiệp huynh đệ, ngươi nhất định có cách, làm phiền nói cho ta biết.” Ánh mắt Doanh Hiệp lướt qua đống vàng trong tay Hứa Chử, ngữ khí bình tĩnh.
“Số vàng ngươi đưa ta đã rất nhiều rồi.” “Lần này, ngươi cứ giữ lấy trước đi.” “Ta chỉ hy vọng ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của ta.” Hứa Chử trong lòng khẽ động.
“Ta biết ngay là huynh đệ có cách mà, ngươi cứ nói thẳng là được.” Doanh Hiệp khẽ thở dài một tiếng.
“Lần sau, đừng có nửa đêm làm ồn khiến ta không ngủ được.” “Có chuyện gì thì hỏi trước khi ta đi ngủ.” “Trước đó ta đã nói với ngươi rồi, Tào Tháo sẽ không để ý đến ngươi đâu.” “Vậy mà ngươi cứ nhất quyết muốn đi, trước khi đi cũng không hỏi ta cách ứng phó nếu Tào Tháo không nghe.” “Bây giờ lại đến phá giấc ngủ yên của ta.” “Ngươi bảo ta nói ngươi thế nào cho phải đây?” Nghe vậy, Hứa Chử mới phản ứng lại.
Đúng thật là hắn đã quá vội vã rời đi, mà quên hỏi phương pháp giải quyết.
Lúc này, Hứa Chử nghiêm mặt nói.
“Thời gian gần đây, chín quận Kinh Châu đều bị chiếm một cách dễ dàng.” “Đến mức chúa công có chút đắc ý vênh váo.” “Dưới sự chỉ dẫn của huynh đệ ngươi, ta cũng lập được vô số công lao hãn mã.” “Thậm chí có thể cùng đám mưu sĩ kia bàn luận binh pháp.” “Ta... cũng có chút đắc ý vênh váo.” “Ta vẫn tưởng rằng, ở cùng huynh đệ ngươi lâu ngày, bản thân cũng ngày càng trở nên tinh tường hơn.” “Nhưng thật ra, ta chẳng hề khôn khéo lên, ngược lại càng ngày càng tự đại.” “Ta vẫn là Hứa Chử hữu dũng vô mưu trong mắt mọi người.” “Huynh đệ ngươi là người thâm tàng bất lộ, xem tiền tài như cỏ rác.” “Chỉ điểm cho ta, cũng là vì thấy ta thật lòng đối với ngươi mà thôi.” “Thật sự xin lỗi, Doanh Hiệp huynh đệ, ta đã làm phiền ngươi muộn như vậy.” “Hứa Chử này đã tận mắt chứng kiến cuộc đời chinh chiến của chúa công.” “ngài ấy đã trải qua vô số lần vào sinh ra tử mới có được thành tựu như ngày hôm nay.” “Các quân sư trong quân Tào đều cho rằng,” “Một khi chiếm được Giang Đông, đại kế nhất thống thiên hạ của chúa công xem như đại công cáo thành.” “Từ đó về sau, thế gian sẽ không còn chiến tranh, dân chúng cũng có thể an cư lạc nghiệp.” “Đến lúc đó, chúa công có thể giống như Lưu Bang, lưu danh sử sách.” “Mà Hứa Chử ta thật không muốn nhìn thấy nỗ lực bao năm nay của chúa công bị hủy trong chốc lát.” Doanh Hiệp bị những lời này của Hứa Chử làm cho ngẩn người.
Ngọa Tào, đây là tình huống gì vậy?
Khoan đã, những lời này nghe quen quá.
Đây hình như là lời Lưu Bị từng nói mà?
Tên Hứa Chử ngốc này vậy mà cũng có thể nói ra được một phen lời lẽ tình sâu nghĩa nặng như vậy sao?
Ngay lúc Doanh Hiệp đang trầm tư, Hứa Chử đột nhiên quỳ rạp xuống đất, chắp tay nói.
“Mong Doanh Hiệp huynh đệ chỉ điểm cho ta một hai.” “Không vấn đề.” Doanh Hiệp gật gật đầu, nói khẽ:
“Chỉ cần sau này ngươi đừng làm phiền ta ngủ nữa là được.” “Muốn giải quyết vấn đề kiêu ngạo của Tào Tháo rất dễ dàng.” “Ngươi chỉ cần tìm được một người có thể đối đầu với thủy quân Đông Ngô là được rồi.” “Ý của huynh đệ là?” Hứa Chử đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Doanh Hiệp bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Hứa Chử này đúng là đủ ngốc thật.
Nói đến nước này, phàm là người thông minh đều có thể đoán ra được thân phận của người đó.
Doanh Hiệp lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục nói:
“Thuộc hạ của Văn Sính không có mấy người, đừng nói là phục kích, cho dù quân địch tấn công chính diện,” “hắn cũng không chống đỡ được quá lâu.” “Tào Tháo trong thời gian ngắn sẽ không thể nào tỉnh táo lại được.” “Bởi vậy, Giang Hạ chắc chắn sẽ bị công phá.” “Giang Đông đương nhiên sẽ không chiếm giữ Giang Hạ, dù sao bọn họ cũng không đủ nhân lực, không thể nào phân tán binh lực để phòng thủ.” “Rất có khả năng nơi đó sẽ bị phá hủy.” “Bây giờ binh mã chưa động, chúng ta không cần đi cứu viện Giang Hạ.” “Chỉ cần mai phục bọn chúng trên đường rút về Giang Đông là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận