Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 209: dọn đi Hoắc Hưu tài phú người, Thanh Long Hội!

Chương 209: Kẻ dọn đi tài sản của Hoắc Hưu, Thanh Long Hội!
Lục Tiểu Phượng cười nhạt một tiếng: “Ngươi cũng không thiếu ăn thiếu mặc, muốn tài bảo của Hoắc Hưu làm gì?” “Số tiền kia, nên được dùng để mưu cầu phúc lợi cho lê dân bách tính.” Tây Môn Xuy Tuyết và Hoa Mãn Lâu đều rất hiểu Lục Tiểu Phượng, vì vậy cũng không có ý kiến.
Chu Đình cũng không phải là người ham hư vinh, ngay sau đó cũng đồng ý với đề nghị của Lục Tiểu Phượng.
Lục Tiểu Phượng tỏ vẻ nghiêm túc.
“Ta lập tức đi bẩm báo cho triều đình Đại Minh, hy vọng những người dưới trướng Minh Đế có thể thu hồi toàn bộ tiền tài và quyền thế của Hoắc Hưu.” “Chỉ mong Chu Hậu Chiếu là một quân vương tốt, dùng tiền cho bách tính.” Tây Môn Xuy Tuyết đứng bên cạnh, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình tượng Đại Long thủ Doanh Hiệp.
Sau đó, mấy người cùng nhau rời đi.
Ngày thứ ba, Lục Tiểu Phượng, Chu Đình bốn người, dẫn theo số lượng lớn nhân mã, trùng trùng điệp điệp tiến vào châu quang bảo khí các.
“Chư Cát Thần Hầu, Hoắc Hưu cất giữ toàn bộ tài bảo của hắn trong châu quang bảo khí các ở trước mặt.” Chư Cát Chính Ta nhìn tòa lầu các phía trước, hướng Lục Tiểu Phượng cúi đầu bày tỏ sự cảm ơn.
“Lục huynh đệ, phần ân tình này, triều đình Đại Minh ta chắc chắn suốt đời khó quên.” Lục Tiểu Phượng khoát tay áo, “Ta chẳng qua chỉ là đóng góp một phần công sức vì con dân Đại Minh thôi.” Tiếp đó, Chư Cát Chính Ta liền đi theo mấy người Lục Tiểu Phượng, tiến vào châu quang bảo khí các.
Nhưng mà, trong lầu các đã không còn một bóng người.
Chư Cát Chính Ta nhìn lầu các trống rỗng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Chỉ mới chậm trễ hai ngày thôi, tình hình của Hoắc Hưu cũng không đến mức bị phát giác nhanh như vậy.” Hắn hít mũi một cái, mơ hồ ngửi thấy một mùi máu tươi thoang thoảng.
“Các ngươi có ngửi thấy mùi máu thoang thoảng không?” Lục Tiểu Phượng nheo mắt lại, “Đúng là có ngửi thấy.” “Chúng ta đi tìm Hoắc Hưu.” Nói rồi, Lục Tiểu Phượng liền dẫn mấy người Chư Cát Chính Ta cùng đi đến mật thất trước đó đã vây khốn Hoắc Hưu.
Khi hắn đến cửa vào mật thất, liền thấy những dấu chân rõ ràng nhưng lộn xộn.
Lục Tiểu Phượng sắc mặt khẽ biến, lập tức mở cửa mật thất ra.
Nhìn vào, trống không!
Tất cả tài vật đều đã bị người ta lấy trộm, trên mặt đất còn để lại một đám vết máu.
Chư Cát Chính Ta trợn tròn hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm vào mật thất, trong lòng tràn đầy sự bất đắc dĩ.
“Đây là tình huống gì vậy, bảo tàng đã bị khoắng sạch rồi.” “Là ai làm?” Lục Tiểu Phượng lắc đầu, “Không rõ.” “Tuy nhiên, có thể trong thời gian ngắn như vậy dọn sạch nơi này, đối phương chắc chắn là một tổ chức đỉnh cấp.” “Nếu như ta đoán không sai, hẳn là Thanh Long Hội.” Chư Cát Chính Ta nghe Lục Tiểu Phượng nói vậy, không khỏi kinh hãi.
“Thanh Long Hội tuy rất lợi hại, nhưng Đại Long thủ Doanh Hiệp kia ở cách chúng ta ngàn dặm, làm sao hắn đến kịp được?” Đúng lúc này, một người của Lục Phiến Môn đưa lên một tín vật.
“Hầu Gia, ta phát hiện lệnh bài này trên bàn.” Chư Cát Chính Ta tiếp nhận tín vật, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy trên huy chương màu vàng kia, điêu khắc một con Thần Long trông rất sống động.
Chư Cát Chính Ta, liếc mắt liền nhận ra tấm lệnh bài kia, là lệnh bài đặc trưng của Thanh Long Hội.
Chư Cát Chính Ta liếc nhìn Lục Tiểu Phượng, rồi khẽ thở dài.
“Lục Tiểu Phượng, ngươi là người của Thanh Long Hội?” Lục Tiểu Phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm Chư Cát Chính Ta, rồi lại nhìn kỹ lệnh bài màu vàng trong tay hắn.
“Nếu ta là người của Thanh Long Hội, ngươi nghĩ ta sẽ gọi ngươi đến nơi này sao?” “Ta đoán rằng, Doanh Hiệp công tử đã sớm biết bộ mặt thật của Hoắc Hưu, tự mình bố trí từ lâu.” “Vì vậy, bọn họ mới có thể đến trước, phát hiện Hoắc Hưu rồi nhanh chóng dọn đi đồ đạc.” “Ta sẽ đem chuyện của Hoắc Hưu bẩm báo lên bệ hạ.” “Đa tạ Lục huynh đệ, cho dù triều đình không lấy được tiền tài quyền thế của Hoắc Hưu, nhưng cũng biết được là kẻ nào làm.” Chư Cát Chính Ta ôm quyền chào Lục Tiểu Phượng, rồi xoay người rời đi.
Lục Tiểu Phượng nhìn theo bóng lưng Chư Cát Chính Ta rời đi, trong lòng cũng khẽ thở dài.
Lục Tiểu Phượng cũng không tin rằng có người nào lại có thể phát hiện hang ổ của Hoắc Hưu trong thời gian ngắn như vậy.
Sự xuất hiện của Thanh Long Hội thật sự khiến người ta khó mà chấp nhận.
Ánh mắt Lục Tiểu Phượng nheo lại, lướt qua người Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết và Chu Đình.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại nơi Tây Môn Xuy Tuyết ở phía xa.
Hắn có khuôn mặt lạnh nhạt, không chút biểu cảm, cả người tựa như một tảng băng vĩnh cửu không đổi, tạo cho người ta cảm giác xa cách ngàn dặm.
“Đi thôi!” Nói rồi, đoàn người Lục Tiểu Phượng liền rời khỏi châu quang bảo khí các.
Đi lên đỉnh núi, Lục Tiểu Phượng đột nhiên quay đầu lại, nhìn mấy người Hoa Mãn Lâu.
“Ta muốn nói riêng mấy câu với Tây Môn, các ngươi đi trước đi.” Chu Đình và Hoa Mãn Lâu nhìn nhau, nhưng vẫn nghe lời đi về phía trước.
Lục Tiểu Phượng đi thẳng vào vấn đề:
“Ngươi là thành viên của Thanh Long Hội sao?” Tây Môn Xuy Tuyết không lập tức trả lời, chỉ nhìn Lục Tiểu Phượng, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Vì sao ngươi lại nghi ngờ ta?” Lục Tiểu Phượng quả quyết nói.
“Từ khi tiếp nhận vụ án Kim Bằng vương triều, ngươi đã hỏi ta rất nhiều vấn đề.” “Ngày thường ngươi lạnh lùng cao ngạo như vậy, biểu hiện đó thực sự không giống ngươi.” Tây Môn Xuy Tuyết cười nhạt một tiếng, thản nhiên đáp: “Ta đúng là thành viên của Thanh Long Hội.” “Vị trí nơi này cũng là ta nói cho Thanh Long Hội biết.” Thân thể Lục Tiểu Phượng hơi chấn động, chỉ cảm thấy có một nỗi niềm uất nghẹn trong lòng nhưng không thể giải tỏa ra được, rất khó chịu.
Lục Tiểu Phượng trầm tư hồi lâu rồi mới chậm rãi nói.
“Ta rất ngưỡng mộ Doanh Hiệp công tử, tin rằng sau khi hắn có được tiền tài quyền thế của Hoắc Hưu, tất nhiên sẽ ban ơn cho chúng sinh, điều này cũng không xem như vi phạm nguyên tắc của ta.” “Tây Môn, tại sao ngươi lại gia nhập Thanh Long Hội?” Tây Môn Xuy Tuyết nghiêm mặt nói: "Năm đó, Doanh Hiệp công tử điện hạ, dưới tên giả Triệu Hiệp, đã chu du Cửu Châu Đại Lục.” “Khi đi ngang qua Đại Minh, ta từng tình cờ gặp hắn, hắn đã dạy ta về Kiếm Đạo.” “Trong kiếm của Doanh Hiệp công tử, ta thấy được trời đất mênh mông, bao dung vạn vật, thấy được muôn loài chúng sinh.” “Khi đó, ta mới biết rằng, muốn luyện đến tầng cảnh giới cao hơn của Kiếm Đạo, nhất định phải có sự kiên trì và mục tiêu của riêng mình.” “Phải mở rộng tầm mắt của bản thân, làm cho trải nghiệm của mình thêm phong phú.” “Như vậy, Kiếm Đạo của ngươi mới có thể trở nên mạnh hơn.” “Cho nên, chính ta đã chủ động lựa chọn gia nhập Thanh Long Hội.” Lục Tiểu Phượng có chút băn khoăn nói.
“Nhưng mà, Thanh Long Hội dù sao cũng là một tổ chức tình báo sát thủ.” “Ở trong Thanh Long Hội, có phải ngươi cũng đã giết rất nhiều người?” Tây Môn Xuy Tuyết lắc đầu, “Lục Tiểu Phượng, ta hiểu rõ băn khoăn của ngươi.” “Ta đúng là đã giết không ít kẻ đáng chết.” “Không cần lo lắng cho ta, ta không phải là con dao bị Doanh Hiệp khống chế, bị hắn sai khiến. Ta có suy nghĩ của mình, có phán đoán của mình.” “Năm đó, Doanh Hiệp công tử đã đồng ý với ta, nếu như Thanh Long Hội làm chuyện gì thương thiên hại lý, ta có thể một kiếm giết chết hắn.” “Hơn nữa, bất cứ lúc nào ta muốn rời khỏi Thanh Long Hội, hắn cũng sẽ không ngăn cản.” Lục Tiểu Phượng nhíu mày.
“Tây Môn, ngươi cứ tin tưởng Doanh Hiệp công tử như vậy sao? Nếu lần này hắn bị liệt vào bảng 'Hắc thủ sau màn', bị vạch trần âm mưu quỷ kế, ngươi vẫn sẽ như bây giờ chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận