Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 250: nô gia muốn cho công tử sinh bé con

Chương 250: Nô gia muốn sinh con cho công tử
Dương Quảng cùng các đại thần Đại Tùy đều vô cùng bội phục sự nhìn xa trông rộng của Dương Lâm.
Nghe được lời của Dương Lâm, Dương Quảng trong lòng vui mừng, tâm tình cũng thả lỏng đi không ít.
“Hoàng thúc quả nhiên là trụ cột của Đại Tùy, nói rất đúng.” “Nhưng mà, dựa vào cái gì muốn phong Vũ Văn Thác làm vương, hắn có tư cách đó sao?” Dương Lâm giải thích:
“Thứ nhất, phong làm vương, có thể kéo Vũ Văn Thác xuống khỏi vị trí thủ lĩnh cấm vệ quân.” “Thứ hai, Tiên Đế cướp đoạt Bắc Chu, bệ hạ sắc phong Vũ Văn Thác làm vương.” “Vừa là bồi thường đối với Vũ Văn Thác, cũng là một lời bàn giao đối với con dân Đại Tùy.” Dương Quảng nghĩ ngợi, cũng khẽ vuốt cằm.
Dương Lâm nói có lý, nếu như Vũ Văn Thác đồng ý, liền biểu thị hắn nguyện ý nghe theo sự điều khiển của Đại Tùy.
“Ta hiểu ý của ngươi rồi, hoàng thúc, ta tất cả đều nghe theo ngươi.” “Vậy chuyện này, liền xin nhờ hoàng thúc đi làm.” Dương Quảng nhìn về phía Vũ Văn Hóa Cập đang bị Dương Lâm bắt giữ, trầm giọng nói:
“Nhưng mà, hoàng thúc vì sao muốn bỏ qua cho Vũ Văn Hóa Cập cùng Vũ Văn Phiệt?” Dương Lâm cười nhạt một tiếng, “Ta chỉ cảm thấy, trong chuyện của Vũ Văn Thác, Vũ Văn Hóa Cập sẽ không ngồi yên không quản.” Mắt Vũ Văn Hóa Cập sáng lên, hắn làm sao lại không biết, Dương Lâm sở dĩ thả cho hắn một con đường sống.
Chính là vì để hắn đi đối phó Vũ Văn Thác.
Vũ Văn Hóa Cập vội vàng nói:
“Đúng vậy, ta sẽ xử lý tốt chuyện của Vũ Văn Thác.” Dương Quảng không chút nào che giấu sát ý của mình.
“Rất tốt, Vũ Văn Hóa Cập, hy vọng ngươi đừng làm trẫm thất vọng. Nếu không, trẫm nhất định sẽ xử tử ngươi.”
Yến Vân Đạo.
Doanh Hiệp cùng Diễm Phi hai mắt nhìn nhau, đã đến giờ phút từ biệt.
Doanh Hiệp phải xuất chinh Đại Tống, có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Diễm Phi trấn giữ Thanh Long hội, cũng rất bận rộn.
Cho nên, hai người nhất định phải tách ra.
Diễm Phi nhìn Doanh Hiệp, trong đôi mắt hiện lên một nét đau thương.
“Công tử, nô gia muốn về Thanh Long hội, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại công tử.” Khóe miệng Doanh Hiệp hơi nhếch lên.
“Khi nào ngươi nhớ ta, liền có thể tới tìm ta.” “Đại Minh cùng Đại Tống, đều là vật trong bàn tay ta, không bao lâu nữa, chúng ta liền có thể gặp lại.” Diễm Phi vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở, nói: “Được, vậy nô gia liền ở Thanh Long hội chờ đợi công tử.” “Thế nhưng, công tử, sắp phải rời đi rồi, chúng ta có phải nên làm chút chuyện thú vị không?” Nghe thấy vậy, Lâm Thi Âm ở bên cạnh, hai gò má trong nháy mắt phiếm hồng.
Doanh Hiệp gãi đầu, ho nhẹ một tiếng, cười gượng nói.
“Ha ha, có thể có chuyện gì thú vị chứ?” Diễm Phi liếc mắt, giơ tay lên, ôm lấy cổ Doanh Hiệp.
“Công tử, ngươi đừng giả vờ hồ đồ nữa.” “Nô gia muốn sinh con cho công tử......” Động tác này, quả nhiên là bá đạo tới cực điểm, cho dù là Lý Lệ Chất ở đây, cũng không thể so sánh được.
Diễm Linh Cơ, Lâm Thi Âm và một đám thiếu nữ khác, thấy cảnh này, đều giật mình.
Mộ Dung Thu Địch cùng Hoàng Dung nghe vậy, sắc mặt trước tiên là đỏ lên, sau đó lại kinh ngạc.
Diễm Phi vậy mà ở trước mặt bao người, nói ra lời muốn sinh con cùng Doanh Hiệp.
“Sinh con?” Nghe được câu này, Doanh Hiệp toàn thân nổi da gà.
Trên thực tế, giữa hắn và Diễm Phi sớm đã có tình cảm không giống bình thường, chỉ là chưa tiến thêm một bước.
Nếu như giờ phút này, bên cạnh không có những nữ nhân khác.
Đối với điều kiện của Diễm Phi, Doanh Hiệp tự nhiên sẽ vui vẻ đồng ý.
Nhưng giờ phút này, thực sự không phải là thời cơ tốt.
Sắc mặt Doanh Hiệp nghiêm túc, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm Diễm Phi.
“Thiên hạ còn chưa đại đồng, ta sao có thể thành gia?” “Bây giờ còn có rất nhiều bình dân đang trải qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng.” “Bọn họ không có bất kỳ tài sản, ruộng đồng nào, ngay cả sống sót cũng rất khó khăn, ta sao có thể đi nói chuyện tư tình được chứ?” Diễm Phi cùng Doanh Hiệp bốn mắt nhìn nhau, một bước cũng không nhường.
Nếu là lúc trước, nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra xung đột với Doanh Hiệp.
Nhưng lần này, nàng lại không để ý đến lời nói của Doanh Hiệp.
Nàng biết, Doanh Hiệp chỉ là không muốn cứ thế làm nữ nhân thất vọng mà thôi.
Bởi vì, Hoàng Dung, Mộ Dung Thu Địch những mỹ nữ này, Doanh Hiệp đều muốn thu vào tay.
Công tử của nàng, chính là một tên hỗn đản tham lam!
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Diễm Phi vuốt nhẹ mấy lần trên ngực Doanh Hiệp, trong thanh âm mang theo chút trêu chọc.
“Công tử, ngươi không muốn sao?” “Chẳng lẽ, công tử không thích ta sao?” Diễm Phi vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về phía đám nữ nhân Hoàng Dung.
Lời nói của Diễm Phi tương đương sắc bén.
Doanh Hiệp nói sai một câu, liền sẽ gây nên hỗn loạn tưng bừng.
Khiến cho mối quan hệ giữa Doanh Hiệp và những nữ nhân khác trở nên biến vị.
Doanh Hiệp mỉm cười.
“Diễm Phi, trước kia ngươi là thiếp thân thị nữ của ta, thời gian ở chung với ta còn lâu hơn cả Diễm Linh Cơ.” “Ngươi thích ta, ta hiểu rõ.” “Người đều có tình cảm, ta làm sao có thể không có chút nào thích ngươi được.” “Còn có Diễm Linh Cơ, Điền Ngôn bên cạnh ta, các nàng ta đều rất yêu thích.” “Những bình dân kia, ta cũng yêu thích, cũng thật lòng hy vọng bọn họ có thể sống những ngày tháng an cư lạc nghiệp.” “Ta cũng hy vọng tất cả mọi người các ngươi đều có thể vui vẻ, khoái hoạt.” Hoàng Dung, Mộ Dung Thu Địch, Diễm Linh Cơ và các nữ nhân khác sắc mặt biến hóa, khẽ nhíu mày.
Doanh Hiệp thích các nàng, các nàng rất vui vẻ, nhưng đó không phải là đáp án các nàng muốn.
Trên khuôn mặt Yến Nam Thiên nở một nụ cười.
Hắn là một trong số ít những thuộc hạ nam tính bên cạnh Doanh Hiệp.
Cho nên, khi hắn nghe Doanh Hiệp nói ra những lời này, trong lòng tràn đầy kính nể.
Công tử ngược lại rất am hiểu an ủi người, khống chế lòng người đấy chứ.
Câu trả lời này, nói đến mức không chê vào đâu được.
Hoàng Dược Sư đứng bên cạnh Hoàng Dung cũng khẽ nhíu mày.
Bằng vào sự lịch duyệt của hắn, làm sao có thể không rõ ý tứ của Doanh Hiệp.
Doanh Hiệp này, rõ ràng là không muốn từ bỏ một mảnh bụi hoa nào.
Nhưng mà, Hoàng Dược Sư cũng không vạch trần Doanh Hiệp.
Bởi vì, thực lực của hắn không cho phép.
Diễm Phi nghiến chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm Doanh Hiệp, trong mắt tràn đầy không cam lòng.
“Diễm Phi, ngươi vẫn chưa rõ sao?” “Nếu ngươi không rõ, vậy ta sẽ nói rõ cho ngươi nghe.” Nói rồi, Doanh Hiệp đi đến bên cạnh Diễm Phi, ghé vào tai nàng.
Nghe được mấy lời thì thầm của Doanh Hiệp, sắc mặt Diễm Phi trở nên đỏ bừng, thần sắc cũng biến thành vui mừng.
Không còn vẻ phẫn nộ và cố chấp như trước nữa.
“Diễm Phi, ngươi hiểu ý của ta rồi chứ?” Doanh Hiệp thấp giọng nói mấy câu xong, dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn nàng.
Diễm Phi là thiếp thân thị nữ thân cận nhất của hắn, tình cảm hai người sâu đậm, lại thay hắn quản lý Thanh Long hội, đổ vào đó vô số tâm huyết. Doanh Hiệp có thể lý giải sự cố chấp vừa rồi của nàng.
Doanh Hiệp tự nhiên không muốn nhìn thấy Diễm Phi khổ sở, liền thì thầm với nàng mấy câu, đưa ra một lời hứa hẹn với nàng.
Diễm Phi nhìn Doanh Hiệp, mỉm cười, nụ cười ấy giống như hoa bách hợp nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
“Công tử, người đối xử với ta tốt như vậy, ta đương nhiên hiểu ý của ngươi.” “Thanh Long hội còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa!” Doanh Hiệp lấy ra Hà Đồ Lạc Thư, đưa cho Diễm Phi.
“Đây là phần thưởng có được từ Kiếm Thần Bảng trước đó, ta đã lĩnh ngộ thấu đáo, tác dụng không lớn, hiện giao nó lại cho ngươi, để phòng bất trắc!” “Đây là một kiện bảo vật, cũng có rất nhiều diệu dụng, ngươi có thể tự mình tìm hiểu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận