Đại Tần: Bắt Đầu Kim Bảng Ra Ánh Sáng, Tổ Long Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 208: Lục Tiểu Phượng, Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết vs Hoắc Hưu

Chương 208: Lục Tiểu Phượng, Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết đấu với Hoắc Hưu
Hoắc Hưu cười nhạt, "Đương nhiên, ta cũng không sợ bọn hắn, thậm chí không sợ Thanh Long hội."
"Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ta cũng có biện pháp thoát thân."
Lục Tiểu Phượng hừ nhẹ một tiếng, "Hoắc Hưu, ngươi cho là ba người chúng ta không hề có chút uy hiếp nào đối với ngươi sao?"
Ánh mắt Hoắc Hưu sắc bén đảo qua ba người Tây Môn Xuy Tuyết, cười nhạt nói:
"Ba vị các ngươi, đều là cường giả số một số hai trong Võ Lâm Đại Minh, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý."
"Nếu là trước kia, có lẽ ta còn có chút kiêng dè, nhưng bây giờ ta đã dùng Đốn Ngộ Đan."
"Tu vi đã không khác gì Địa Tiên, bất luận các ngươi có âm mưu Quỷ Kế gì, trước mặt lực lượng của ta, đều không chịu nổi một đòn."
Lục Tiểu Phượng nghe vậy, khóe miệng nhếch lên.
"Là bạn cũ ngày xưa, có thể nói cho ta biết, lời đồn về ám thủ sau màn trên bảng xếp hạng, là thật hay giả không?"
Hoắc Hưu gật gật đầu, "Hoàn toàn là thật."
"Lục Tiểu Phượng, nể tình chúng ta là chỗ quen biết cũ, ta có thể tha cho ngươi một con đường sống."
"Hôm nay, ta Lục Tiểu Phượng muốn mở mang kiến thức một chút về cái gọi là lực lượng sánh ngang Địa Tiên của ngươi."
Vừa dứt lời, Lục Tiểu Phượng đã động.
Trong nháy mắt, hắn đã đến gần Hoắc Hưu, tốc độ nhanh như điện.
Trong võ lâm Đại Minh, người có khinh công tốt nhất là Tư Không Trích Tinh.
Nhưng không ai biết khinh công của Lục Tiểu Phượng hắn cũng không hề thua kém Tư Không Trích Tinh.
Lục Tiểu Phượng sở dĩ có thể sống sót hết lần này đến lần khác trong cơn nguy nan, chính là dựa vào thân pháp xuất thần nhập hóa của hắn.
Hoắc Hưu cười lạnh: "Châu chấu đá xe, muốn chết!"
Hoắc Hưu hờ hững vung một chưởng, đánh về phía Lục Tiểu Phượng.
Nhất thời, một luồng khí lưu mạnh mẽ xuất hiện trong không khí, luồng khí đó tựa như một lưỡi đao sắc bén, cắt vào mặt Lục Tiểu Phượng nóng rát.
Hoắc Hưu tung một quyền, hư không vang động, phảng phất như sắp bị cú đấm của hắn đánh nát.
Đòn đánh này cực kỳ kinh khủng, vô cùng uy mãnh, uy năng cường đại, tựa như Thái Sơn áp đỉnh.
Nếu Lục Tiểu Phượng trúng phải chưởng này của Hoắc Hưu, dù không chết cũng chắc chắn sẽ thổ huyết trọng thương.
Keng!
Tiếng kiếm ngân như rồng ngâm vang lên, kiếm trong tay Tây Môn Xuy Tuyết cũng rút ra vào lúc này, soi sáng bốn phía.
Lôi điện chi lực tựa như một dải cầu vồng dài, với tốc độ vượt qua không gian, tập kích về phía Hoắc Hưu, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn.
Tia sét này, chính là thanh kiếm trong tay Tây Môn Xuy Tuyết.
Kiếm khí phía trên lại giống như một khối băng cứng vĩnh cửu, mang theo cái lạnh lẽo khiến linh hồn người ta cũng phải run rẩy.
Đây là tuyệt chiêu của Tây Môn Xuy Tuyết, ngay cả Hoắc Hưu cũng không dám coi thường chút nào.
Thân hình Hoắc Hưu khẽ động, một tầng cương khí trong suốt bao phủ lấy người hắn.
Một tầng hộ thể cương khí cao ba trượng hình thành quanh người hắn, chặn đứng một kiếm này của Tây Môn Xuy Tuyết.
Một kiếm này của Tây Môn Xuy Tuyết, mặc dù bị chặn lại, nhưng vẫn phá vỡ hộ thể cương khí của hắn.
Ánh mắt Hoắc Hưu lóe lên, vươn tay trái ra, ngón tay khẽ búng, điểm vào thanh kiếm kia.
Keng!
Kiếm trong tay Tây Môn Xuy Tuyết khẽ run, sắc mặt hắn hơi tái đi.
Nhưng nhờ có Tây Môn Xuy Tuyết ra tay tương trợ, Lục Tiểu Phượng đã thoát khỏi đòn đánh hung mãnh vừa rồi của Hoắc Hưu.
Cùng lúc đó, thân hình Hoa Mãn Lâu nhẹ như chim én, phiêu diêu đến bên cạnh Hoắc Hưu.
Một chiếc quạt xếp màu trắng vẽ ra những vệt sáng như tuyết liên tiếp trên không trung, nhắm thẳng vào các yếu huyệt trên toàn thân Hoắc Hưu.
Hoắc Hưu cũng không hề kinh hoảng vì Hoa Mãn Lâu tham gia, ngược lại tỏ ra thản nhiên, ung dung đối phó với sự công kích liên thủ của mấy người Lục Tiểu Phượng.
Mặc cho kiếm mang của mấy người chói mắt thế nào, mặc cho sự công kích của họ ăn ý ra sao, cũng không làm gì được Hoắc Hưu dù chỉ một chút.
Hoắc Hưu quát lớn một tiếng, "Nếu các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, thì đừng trách ta không khách khí."
Tiếng nói vừa dứt, một luồng lực lượng cường đại, mang theo kình khí cuồng bạo, ép thẳng xuống đầu Lục Tiểu Phượng.
Lục Tiểu Phượng hai chân nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt đất, cả người như phượng hoàng vàng trên chín tầng trời, vô cùng hoa lệ, lại có cảm giác như được thoát thai hoán cốt.
"Đừng giấu nghề nữa, thời cơ quyết định thắng bại đã đến!"
Nhìn thấy Lục Tiểu Phượng lơ lửng trên không, cả Tây Môn Xuy Tuyết và Hoa Mãn Lâu đều giật mình.
Sau khi kịp phản ứng, Tây Môn Xuy Tuyết nhanh chóng xuất kiếm, kiếm quang rực rỡ, tựa như sao trời.
Chiêu này huyền diệu khó lường.
Hoắc Hưu vừa định thần lại, trường kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đã đến gần trước người hắn.
Tâm thần Hoắc Hưu đều tập trung vào Lục Tiểu Phượng và Tây Môn Xuy Tuyết.
Hắn dùng một tia ý thức thăm dò vào cơ thể Hoa Mãn Lâu, đột nhiên phát hiện trên người Hoa Mãn Lâu tỏa ra một luồng khí tức kỳ lạ.
Trên người phát ra một luồng ánh sáng màu vàng, mơ hồ có tiếng long ngâm đinh tai nhức óc.
Ba người đều là cường giả hàng đầu trong Võ Lâm Đại Minh, mỗi người đều có lá bài tẩy của riêng mình, có thể vượt cấp khiêu chiến.
Giờ khắc này, cả ba đều tung ra áp đáy hòm tuyệt kỹ, dù là Hoắc Hưu cũng cảm thấy rùng mình, cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.
Nếu không phải tu vi của hắn tăng vọt 60 năm, ba người liên thủ, hắn thật sự không đánh lại.
"Đến đi, ta đã là cảnh giới Địa Tiên, sợ gì các ngươi chứ?"
Hoắc Hưu hai tay vẽ một vòng tròn trên không trung, một luồng lực lượng hùng hồn từ người hắn tỏa ra, hóa thành một tầng hộ thể cương khí.
Chặn lại toàn bộ công kích của mấy người Lục Tiểu Phượng.
Cùng lúc đó, Lục Tiểu Phượng đứng trên không trung, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Chu Đình!"
Nghe vậy, Hoắc Hưu cảm thấy có chút không ổn.
Nhưng người mà Lục Tiểu Phượng gọi lại đã sớm đến nơi.
Hắn hơi mập, trên mặt còn mang theo nụ cười, vẻ mặt thản nhiên đánh giá bọn Lục Tiểu Phượng.
"Đại trận đã thành, Hoắc Hưu đã bị giam cầm, các vị không cần để ý đến hắn nữa."
Theo giọng nói của Chu Đình, từng tia sáng vàng hiện lên dưới chân Hoắc Hưu, rõ ràng là một tòa đại trận.
Chu Đình là công tượng lợi hại nhất Đại Minh, truyền thuyết không có cơ trận nào mà hắn không phá giải được.
Hoắc Hưu nhìn thấy mấy người Lục Tiểu Phượng ngay trong tầm mắt, nhưng mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra khỏi tòa đại trận giam cầm này.
"Chu Đình sao lại ở đây?"
Sắc mặt Lục Tiểu Phượng hơi tái nhợt, đột nhiên từ trên không rơi xuống, cười nhạt một tiếng, nói.
"Hoắc Hưu, ngươi tuy không có mấy người bạn tốt, nhưng Lục Tiểu Phượng ta lại có không ít bạn thân, Chu Đình chính là một trong số đó."
"Cái châu quang bảo khí các này của ngươi, dù có rất nhiều bẫy rập, nhưng trước mặt Chu Đình chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi."
Hoắc Hưu hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phượng, trong mắt chứa đầy phẫn nộ và cừu hận.
"Lục Tiểu Phượng, ngươi lại dùng phương pháp này để đối phó ta?"
Lục Tiểu Phượng cười nhạt: "Nếu có thể dùng âm mưu Quỷ Kế để trói chặt ngươi, ta cần gì phải tốn nhiều sức lực?"
Hoắc Hưu thở dài, nhìn Lục Tiểu Phượng, nói.
"Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có thể chia sẻ tiền tài quyền thế của ta với ngươi."
Lục Tiểu Phượng cười nhạt, không đáp lại.
Sau đó, cùng mấy người Hoa Mãn Lâu rời khỏi châu quang bảo khí các.
Chu Đình nghi ngờ nhìn Lục Tiểu Phượng, "Vậy chúng ta cứ thế rời đi sao?"
"Trong mật thất của Hoắc Hưu có rất nhiều tài bảo đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận